Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Đồ Đỏ

Chương 407: Đồ đỏ Chương 407: Đồ đỏChương 407: Đồ đỏ

Tiêu rồi...

Ánh mắt của Hoa Lạc chợt khựng lại, anh ta liền lập tức hiểu ra, đây cũng chính là một cái bẫy.

Cũng giống như tình huống mà Giang Thành và những người khác phải đối mặt, bọn họ... cũng đã bước vào bức tranh của Lâm Thần, tiến vào bên trong một truyện kinh dị.

Nếu như đã rơi vào bẫy, sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, Hoa Lạc liền bình tĩnh lại, anh ta vừa an ủi Sở Cửu, vừa lập tức tìm kiếm manh mối trong phòng.

"Đừng sợ." Hoa Lạc kéo Sở Cửu đến bên cạnh: "Chúng ta nhất định có thể thoát ra, nơi này nhất định là có manh mối."

Nhìn sắc mặt Hoa Lạc, Sở Cửu dần dần bình tĩnh lại.

Khi Hoa Lạc cẩn thận mở cửa tủ sách ra, hai người mỗi người phụ trách một tầng, bắt đầu tìm kiếm bản thảo Lâm Thần gửi đến.

Lúc này, phía sau trong bóng tối vang lên âm thanh dị thường, Sở Cửu quay người muốn dùng đèn pin trong tay kiểm tra, lại bị Hoa Lạc ngăn lại.

"Đừng lo lắng." Hoa Lạc thở gấp nói: "Tìm kiếm manh mối trước đã."

Với kinh nghiệm dày dặn của mình, anh ta hiểu rằng lúc này bọn họ đã rơi vào trong bấy, cơ hội trốn thoát rất mong manh, mà cơ hội duy nhất chính là bản thảo Lâm Thần để lại.

"Tìm thấy rồi!"

Sở Cửu tìm được một túi giấy ở ô nhỏ cuối cùng, tên trên đó bị làm mờ đi.

Nhưng khoảnh khắc vừa chạm vào túi giấy, trong lòng Sở Cửu lại có một loại cảm giác rất khó tả.

Với sự hỗ trợ của đèn pin, Hoa Lạc lập tức mở túi giấy ra, bên trong không phải là một truyện kinh dị gì hết, mà là những bức phác hoạ rời rạc, giống như bản phác thảo ý tưởng trước khi bắt đầu đặt bút xuống.

Nhìn từng bức một, có một số là bàn tay của nhân vật, còn có vài bức là quần áo trang phục, giày dép, thậm chí cả khăn quàng cổ màu xanh lam đậm, áo gió màu đen gì đó, ...

Hoa Lạc không hiểu về hội hoạ, nhưng nó trông hơi giống một trò chơi hóa †rano của các bé naái. Rất nhanh anh ta đã hiểu ra, đây chính là bản phác thảo ban đầu của người đàn ông mặc đồ đen do Lâm Thần nghĩ ra.

Cho đến khi anh ta chuyển sang bức cuối cùng.

Bên trên xuất hiện một người nằm trong dự đoán.

"Quả nhiên là anh ta!" Sở Cửu nhìn người trong tranh, ánh mắt chợt khựng lại.

Người trong tranh mặc một chiếc áo gió dài màu đen, đi giày da màu đen, đội mũ thấp vành, phía sau là bầu trời mây đen bao phủ, tia sét xé toạc ra một khe hở.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng một mình trên đỉnh tòa nhà, nhìn ra toàn bộ thành phố.

Trời đổ cơn mưa lớn.

Thái dương ướt đẫm vì cơn mưa xối xả, dính sát vào lông mày, chỉ để lại khuôn mặt tuấn tú thanh tú, cùng một đôi mắt đỏ thẫm dưới vành mũ.

Đúng là... Vô.

Anh ta mới là tồn tại đáng sợ và đỉnh cao nhất trong phó bản lần này, đồng thời anh ta cũng là... nguồn gốc tất cả truyện kinh dị.

Và anh ta, đã được Lâm Thần tạo ra trong sự tuyệt vọng tột độ đối với hiện thực.

Nói theo cách khác, Vô là con quái vật bò ra từ bên trong nỗi tuyệt vọng của Lâm Thần, mà sự tồn tại của anh ta là để tạo ra vô số truyện kinh dị, từ đó nảy sinh ra nhiều tuyệt vọng hơn.

Dùng một vùng ngọn lửa màu đen tuyệt vọng đốt cháy thành phố hoang vắng này trong lòng Lâm Thần.

"Anh nhìn này!" Sở Cửu đang nhìn chằm chằm vào bức tranh đột nhiên nói: "Mặt sau ... mặt sau của bức tranh!"

Hoa Lạc lập tức lật bức tranh lại, phía sau bức tranh còn có một bức tranh khác, là một người đàn ông mặc áo gió màu be, quàng khăn quàng cổ màu xanh lam.

Mà ngoại hình của anh ta... giống hệt như Vô!

Chỉ là giữa hàng lông mày của người đàn ông này thiếu đi sát ý mãnh liệt, thay vào đó là khí chất ôn hòa và tao nhã.

Nào chỉ có không chút hung dữ, mà trông lại có phần dễ thương nữa.

Giây tiếp theo, Hoa Lạc lập tức hiểu ra, hai mặt của bức tranh, đều là Vô. giáo nói nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, Phật và ma chẳng qua chỉ là trong một ý nghĩ.

Lâm Thần quả thực đã tạo ra Vô trong sự tuyệt vọng cùng cực, nhưng bông hoa hy vọng cũng có thể nở hoa trong tuyệt vọng, chiếc áo gió màu be và nụ cười ngượng ngùng này là tia sáng cuối cùng mất đi trong tuyệt vọng.

Mà Lâm Thần đã biến thành quỷ, tới đây cũng là để tìm bức tranh này!

Tin tưởng rằng bức tranh này được giao lại cho Lâm Thần, vậy thì cũng sẽ xua tan nỗi tuyệt vọng trong lòng cô, đánh thức con người cũ của cô.

Mà chỉ có cô mới có thể đối phó với người mặc đồ đen do mình tạo ra, người đại diện cho phe tuyệt vọng - Vô.

Lúc này, ánh sáng và bóng tối trước mắt thay đổi, Hoa Lạc vô thức nắm lấy tay Sở Cửu, sau đó, hai người xuất hiện trên một chiếc ô tô.

Chiếc xe đang chạy trong một đường hầm dài và tối.

Đó là một... chiếc taxi.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Người lái xe sợ đến mức thay đổi giọng nói,"Tôi đã chạy qua đường hầm này không biết bao nhiêu lần rồi, tuần trước còn vừa chạy qua, cũng đâu có dài đến thế. Tại sao lại chạy không thấy đầu ra thế này?"

Người lái xe nhấn gần hết ga, động cơ gầm lên với lực áp đảo, tốc độ xe đã đạt tới giới hạn.

Lái xe nhanh như vậy trong đường hầm chẳng khác gì mạo hiểm với cái chết, nhưng Hoa Lạc và Sở Cửu đều không phản đối.

Trong thâm tâm bọn họ biết rằng hai người đã bước vào một truyện kinh dị.

"Xẹt!"

Một cái bóng lóe lên bên cạnh.

"Mọi người... mọi người có nhìn thấy gì không?" Qua gương chiếu hậu, Hoa Lạc nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người lái xe, liền lớn tiếng nói: "Vừa rồi có một người đang đứng ở bên cạnh đường hầm."

"Không nhìn thấy." Hoa Lạc cố gắng hết sức an ủi người lái xe, tránh cho anh ta quá kích động mà gây ra tai nạn: "Anh lái xe cẩn thận chút." Anh ta nhắc nhở: "Đừng nhìn xung quanh, quan sát đường đi."

Sở Cửu sợ đến mức ánh mắt thay đổi, cô tự nhiên nhìn thấy bóng người lóe lên bên đường, quả nhiên là một người, hơn nữa còn là một người Hoa Lạc về cơ bản đã biết truyện kinh dị mà bọn họ bước vào.

Đây là truyện kinh dị của Trần Di.

Mà theo như truyện kinh dị, đường hầm này không có điểm kết thúc và bọn họ đều sẽ bị hao mòn đến chết tại đây.

"Xett"

"A... ah!" Người lái xe hét lên: "Đó là một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ, chúng ta đã nhìn thấy cô ta không chỉ một lần rồi!"

Rất nhanh người lái xe còn phát hiện ra tình hình còn tệ hơn anh ta tưởng, người phụ nữ mà anh ta đã vượt qua vô số lần thực ra đang bám theo phía sau xe.

Lúc đầu khoảng cách là 50 mét, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng cách càng ngày càng gần.

40 mét.

30 mét.

Chẳng mấy chốc đã đựt tới 20 mét...

Lúc này, nước mắt Sở Cửu như muốn trào ra, dù ánh sáng trong đường hầm mờ mịt nhưng cô liếc nhìn vẫn nhận ra người phụ nữ tái nhợt đi theo phía sau chính là Trần Di.

Điều đáng sợ hơn nữa là khuôn mặt của Trần Di hướng về phía bọn họ nhưng thân thể lại quay về phía sau, cổ bị vặn 180 độ, rõ ràng là đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Chị Trần Di đã chết rồi, giờ đây cô đã biến thành một truyện kinh dị mới.

Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng sôi trào, Hoa Lạc nghĩ tới biện pháp đối phó, cách đây không lâu anh ta đã nhìn thấy cái đường hầm kỳ quái này, anh ta biết nếu cứ tiếp tục chạy, bất luận thế nào cũng không thể thoát ra được.

Trừ khi... để lại một người.

Giống như sự lựa chọn mà Trần Di đã từng đối mặt.

"Chúng ta không thể đi, chúng ta không thể đi được nữa..." Người lái xe cuối cùng cũng vỡ òa khi nhìn nữ quỷ ngày càng đến gần, sau đó anh ta mở cửa nhảy ra ngoài.

Người lái xe bị bóng tối phía sau nuốt chửng, không ai biết liệu anh ta có sống sót hay không.

Nhưng không có người điều khiển, chiếc xe không hề bị mất lái hay Mím môi, ánh mắt của Hoa Lạc chậm rãi quét qua trên người của Sở Cửu.
Bình Luận (0)
Comment