Chương 442: Tư chất
Chương 442: Tư chấtChương 442: Tư chất
Đêm đã khuya.
Luôn có những người đi ngủ muộn, một bóng người đứng bên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, bên ngoài cửa sổ là thành phố dưới cơn mưa lớn.
Từ góc nhìn của người đàn ông, gần như toàn bộ thành phố đều nằm dưới chân mình.
Anh ta đang cầm một cốc cà phê màu đen, chất lỏng bên trong có ánh kim loại, hơi nước nhàn nhạt đặc quánh, tản ra hương vị đậm đà.
Nhấp một ngụm, chiếc thìa nhúng bạc tiếp xúc với cốc, tạo ra âm thanh va chạm sắc nét.
Nó giống như đã rung chiếc chuông trong ký ức.
Ánh mắt anh ta vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Nhưng suy nghĩ lại quay trở lại vài giờ trước.
Trong bãi đậu xe hơi tồi tàn đó còn có một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám chì, to nặng như một thanh kiếm.
An Hiên chưa bao giờ cảm thấy áp lực mạnh mẽ đến như vậy, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn có ảo giác không dám trái lời, ngay cả khi đối mặt với mấy lão già trong phòng sám hối cũng chỉ vậy thôi.
Trong phòng sám hối không chỉ có một người.
Trong sâu thẳm bóng tối vẫn còn.
Mặc dù anh ta không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng những cái nhìn sắc bén ném về phía mình, như thể chúng đang muốn mổ xẻ anh ra.
Nhìn anh ta một cách rõ ràng và nghiêm túc.
Cung Triết.
Đó là cái tên mà người đàn ông kia đã nói với anh ta.
Anh ta không rõ là thật hay giả, thực ra anh cũng không quan tâm lắm, tất cả những gì anh quan tâm chỉ là Đỏ Thẫm, và... chân tướng ẩn giấu dưới làn nước đen của Đỏ Thẫm.
Người đàn ông tên Cung Triết này không hề nói quá triệt để mọi thứ, có vẻ như đang lo lắng sẽ gây ra rắc rối không đáng có cho mình.
Nhưng An Hiên theo bản năng cảm thấy hình như không phải như vậy.
Đâi mắt hiên lên trana aưØỡng chiếu hâu không điếng đôi mắt ca mêt người đang lo lắng về rắc rối.
Trong cuộc trao đổi ngắn ngủi giữa hai người, bên kia đã đề cập đến trại thu nhận.
Mấy ngày trước anh ta vừa mới đến đó.
Đến đó để thăm những người bạn đồng hành đã từng chiến đấu bên cạnh mình, nhưng giờ đây đang bị ăn mòn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chút hơi tàn.
Trong trại thu nhận rút cuộc có bao nhiêu đồng đội đã bị ăn mòn, anh ta không biết chính xác con số này.
Nhưng anh ta biết rõ, ở đó tổng cộng phân thành13 khu giám sát.
Những người được sắp xếp bên trong, mức độ ăn mòn đang dần tăng lên.
Khu 1 có mức độ nhẹ nhất.
Khu 13 có mức độ mạnh nhất.
Từ sau khu 9 thì không cho phép ai được vào thăm nữa.
Còn về khu 13.
Bên dưới mọi người đều đồn rằng, nơi đó có khung cảnh giống như địa ngục, những người đã vào trong đó, cho dù là có chết đi, thì thần cũng sẽ không tha thứ cho những lỗi lầm mà bọn họ phạm phải.
Bọn họ đại diện cho cái ác tột cùng.
Cho đến hiện tại, cũng chưa có ai có thể xác định vị trí chính xác của khu 13, có người nói là ở nơi sâu nhất dưới lòng đất của trại thu nhận.
Cũng có người nói, hoàn toàn không có cái gọi là khu 13, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
"Tại sao lại có nhiều Người Gác Đêm bị ăn mòn mất kiểm soát đến như vậy?" Cung Triết dừng một chút: "Cậu có từng nghĩ tới vấn đề này chưa?"
Lời nói của Cung Triết vang vọng bên tai, tầm nhìn của An Hiên dần dần mơ hồ.
Tất nhiên là đã từng nghĩ về điều đó.
Nhưng phải đến sau khi gặp Cung Triết, mới hiểu ra.
Ở trong này không phải tất cả đều là tác phẩm của Đỏ Thẫm, còn có một phần trong số đó... đến từ chính bản thân họ.
Không.
Là Người Gác Đêm. Gác Đêm đã bí mật cải tạo đồng đội của mình.
Trong trạng thái bọn họ hoàn toàn không có ý thức, rạch rách tay của bọn họ, để bọn họ ký khế ước với ma quỷ, nhằm kiểm soát... sức mạnh đằng sau cánh cửa.
Muốn chống lại với ma quỷ, thì phải trở thành ma quỷ.
Đây là thủ đoạn.
Suy cho cùng, với tư cách là một đảng tự xưng chính nghĩa, việc tiêu diệt Đỏ Thẫm, những người theo bọn họ và một số kẻ sát nhân đã phạm tội ác trong ác mộng chỉ là một trong những mục tiêu của bọn họ.
Khi Người Gác Đêm được thành lập, thì chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là chấm dứt ác mộng.
Chấm dứt sự ăn mòn của ác mộng trên thế giới này.
Trong rất nhiều năm qua, vô số tiền bối tài giỏi trong Người Gác Đêm đã sống và chết vì mục đích này.
Nếu như tìm ra hết tất cả ảnh chụp của từng người trong số bọn họ, có thể phủ kín cả sàn phòng họp.
Anh ta không sợ chết.
Anh ta tin rằng những đồng đội với tư cách là Người Gác Đêm của anh cũng không sợ hãi.
Nhưng điều bọn họ lo sợ là bị lừa dối.
Và sự phản bội sau khi bị lừa dối và mất đi giá trị.
Sau khi chỉnh lý lại tất cả lời của Cung Triết, An Hiên rút ra được một số thông tin từ trong đó.
Đầu tiên, một số lượng đáng kể những người bạn đồng hành trong trại thu nhận không bị Đỏ Thẫm làm hại như người ngoài tuyên bố mà chỉ là sản vật của quá trình cải tạo thất bại.
Không phải ai cũng có đủ khả năng chống chọi với lời nguyền do cánh cửa mang đến.
Chỉ có một số ít trong số bọn họ, mới có đủ tư chất.
Rất nhiều người vừa ký hợp đồng liền suy sụp tỉnh thần, cuối cùng bị thế lực sau cánh cửa phản phệ, đương nhiên nói chính xác thì gọi là ăn mòn.
Anh ta từng truy hỏi qua về tỷ lệ này, Cung Triết im lặng vài giây, rồi nói rằng mình không biết.
Một cách thoái thác rất hời hợt. An Hiên chú ý tới, lúc ông ta nói không biết, sắc mặt đối phương âm trầm như một cục sắt.
Xem ra tỷ lệ này là khá đáng sợ.
Những người may mắn như anh ta, là số ít trong số ít đó.
Thứ hai, tạm thời sống sót chỉ có nghĩa là bước đầu được cửa chấp nhận.
Đây chỉ là một loại tư cách.
Điều này đối với anh ta ban đầu có thế khá khó hiểu, nhưng Cung Triết giải thích rằng đây có thể được coi là sự lựa chọn hai chiều.
Cũng giống như... đi xem mắt.
Nhưng trong sự lựa chọn này, cửa rõ ràng chiếm vị trí cao hơn.
Sau khi bạn chủ động ký khế ước xong, mọi việc sau đó đều phải do cửa kiểm soát.
Bạn có thể mượn sức mạnh sau cửa nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu lời nguyền sau cánh cửa.
Lời nguyền không thể được giải trừ, nó sẽ chỉ dần dần trở nên sâu sắc hơn, cách duy nhất để trì hoãn sự bùng phát của lời nguyền là nuốt chửng cánh cửa mới, nhưng điều này cũng sẽ khiến lời nguyền ngày càng sâu sắc hơn một bước.
Điều này rất giống với người nghiện ma túy.
Thứ ba, nếu cánh cửa mới không bị chiếm giữ và lời nguyền cuối cùng cũng bộc phát, những môn đồ đã ký khế ước sẽ phải gánh chịu hậu quả vô cùng thảm khốc.
Bị sức mạnh phía sau cánh cửa ăn mòn hoàn toàn.
Trở thành một xác chết biết đi.
Khi nói đến đây, giọng điệu của Cung Triết thoáng thay đổi, An Hiên đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
"Bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi lý trí." Cung Triết chậm rãi nói: "Trở thành... một cánh cửa biết đi."
"Triển khai ăn mòn, đối với thế giới chúng ta đang sống."...
Dưới ánh nắng buổi sáng chiếu xuống.
Bên cạnh chiếc gối, chỉ còn lại một mình mình.
Mặc quần áo, đi xuống tầng dưới.
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, một mùi hương dễ chịu bay trong không Một thân ảnh tuấn mỹ đang ngồi trên sô pha, trước mặt có vài túi giấy, túi giấy đã thấm đầy vết dầu.
"Chào buổi sáng." Lâm Uyển Nhi nói.
Giang Thành không khỏi nhướng mày.
Dường như biết Giang Thành đang nghĩ gì, Lâm Uyển Nhi đặt tay lên cằm, lười biếng giải thích: "Bì Nguyễn bệnh rồi."
Sau đó, Giang Thành tựa hồ nghĩ thông chuyện gì, gật đầu, ngồi xuống.
Bởi vì Bì Nguyễn bị bệnh nên Lâm Uyển Nhi không trực tiếp đến khách sạn để ăn sáng, mặc dù thư ký trả lời điện thoại rất lịch sự nói rằng bữa sáng đã sẵn sàng.
Sếp của mình là một người rất cần thể diện.
Về điểm này, Giang Thành cảm thấy hai người rất giống nhau.
Đầu tiên hắn vào phòng tắm tắm rửa một lát, sau đó quay lại, mở túi giấy ra, thành thục chọn phần của Lâm Uyển Nhi ra trước.
Sau đó hắn nhìn mấy quả trứng trà, xắn tay áo lên, bóc ra rồi nhẹ nhàng đặt trước mắt đối phương.
Sau đó nữa, mới là phần của riêng mình.
Lâm Uyển Nhi chỉ lặng lẽ nhìn hắn như vậy, ngón tay thon dài đặt lên tai, trong mắt hiện lên một tia sáng xinh đẹp.