Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 493 - Chương 493: Vết Máu

Chương 493: Vết máu Chương 493: Vết máuChương 493: Vết máu

Sau khi nhận ra mình đã phạm sai lầm như vậy, Vy Vy cũng không khỏi có chút sợ hãi: "Thực xin lỗi, tại tôi quá nóng lòng, cho nên..."

Hoè Dật lắc đầu: "Không sao, con quỷ đó chắc tạm thời sẽ không quay lại đâu, nhưng chúng ta... chúng ta nên cẩn thận một chút, chắc chắn là không thành vấn đề."

"Được."

Vy Vy đỡ Hoè Dật, hai người theo cầu thang chậm rãi đi lên tầng, máu tươi nhỏ tong tỏng xuống đất, giống như không mất tiền vậy.

Giày của Vy Vy đều đã bị bắn ướt hết.

Cuối cùng đã đến trạm y tá trên tầng 4, nhưng tiếc thay, nhìn qua cửa kính trong trạm y tá không có một ai.

"Tiêu rồi!" Lông mày của Vy Vy nhíu lại.

"Không sao đâu." Hoè Dật thở hổn hển: "Chúng ta vào trong trước đi, bên trong chắc chắn có vật dụng y tế để cấp cứu, tôi... tôi có thể tự mình xử lý đơn giản được."

"Anh bị thương nặng như vậy, lỡ như vết thương bị nhiễm trùng thì sao?" Vy Vy lo lắng hỏi.

"Hiện tại làm sao mà lo được nhiều như vậy? Đỡ tôi vào trong đi!" Hoè Dật nói.

Không biết y tá lười biếng hay vì lý do nào đó mà cửa kính của trạm y tá vừa đẩy đã mở ra, chứ không hề khóa.

Sau khi bước vào, Vy Vy trước tiên để Hoè Dật bị thương nặng ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu tìm đồ sơ cứu.

Cuối cùng, từ một chiếc hộp gỗ nổi bật tìm được vài cuộn gạc lớn và vài lọ thuốc thủy tỉnh.

Sau khi nhận lấy, Hoè Dật bắt đầu thuần thục băng bó vết thương, kỹ thuật tuy thô sơ nhưng rất hiệu quả, có thể thấy đây không phải lần đầu anh ta bị thương.

Thật khó để tưởng tượng người đàn ông trước mặt này đã trải qua những gì trước đây.

Nhìn thấy máu đang có dấu hiệu ngừng chảy, Vy Vy thở phào nhẹ nhõm, cô quay lại tìm kiếm những loại thuốc khác để chữa trị vết thương.

Nhưng sau khi cô quay đầu nhìn về phía cửa, lại không thể rời mắt đươc nữa. Cảm giác này rất kỳ quái, gần cửa chẳng có gì cả, thậm chí có thể nói là sạch sẽ ngăn nắp, nhưng cô cứ cảm thấy như mình đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng.

Một lúc sau, ánh mắt Vy Vy đột nhiên khựng lại.

Sau đó đồng tử co lại thành một khe hẹp.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy rồi.

Là mặt đất!

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng sáng sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu ra bóng người, và... trên đó không hề có một chút máu nào.

Làm sao có thể được?

Hoè Dật bị thương nặng đến như vậy, vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, ống quần và giày đã nhuộm đỏ máu từ lâu.

Mỗi bước đi đều để lại vết giày đẫm máu trên mặt đất.

Nỗi sợ hãi bắt đầu bùng nổ trong tâm trí cô, ngày càng có nhiều điều bất thường mà trước đây cô phớt lờ bắt đầu lộ diện.

Kể từ sau khi gặp được Hoè Dật đang ở sau lưng kia, cô chưa hề gặp phải người sống nào.

Từ tầng 2 đến tận tầng 4.

Cho đến khi đi qua hành lang và đến đây.

Một người cũng không.

Thậm chí... thậm chí đến giọng nói cũng không nghe thấy.

Dường như trên toàn thế giới chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên, mọi dấu vết hoạt động của con người đều đã bị xóa bỏ.

Xung quanh đây im lặng như chết.

Mà vết thương của anh ta thì không ngừng chảy máu ra ngoài, giống như không mất tiền vậy, máu của ai lại có thể chịu được việc chảy ra như vậy?

E là sớm đã chết vì mất máu từ lâu rồi.

Bởi vì sàn hành lang bệnh viện tối nên cô không nhận thấy có vấn đề gì về máu trên đường đi.

Nhưng lúc này nhìn, cái tên Hoè Dật phía sau, máu chảy ra chỉ tập trung ở khu vực rất gần bên cạnh anh ta.

Cũng đúng, chỉ cần có thể... lừa được cô là được rồi.

Hoè Dật lần đầu tiên xuất hiện không phải là quỷ, cái tên phía sau Tiêu rồi...

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vy Vy tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường, tuy chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm như vậy nhưng cô dựa vào hành vi của con quỷ này mà phán đoán.

Chỉ cần cô giả vờ như không nhìn ra, chắc hẳn vẫn có thể trì hoãn thêm một thời gian nữa.

Và chỉ cần trì hoãn một thời gian, thì sẽ có cơ hội!

"Vy Vy." Giọng Hoè Dật từ phía sau vang lên: "Cô đang nghĩ gì thế?"

Vy Vy nghe vậy phản ứng rất nhanh, sau đó nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó: "Tôi muốn xem ở đâu có thuốc cầm máu."

"Không cần." Hoè Dật thở ra một hơi, nói: "Tôi đã băng bó xong rồi, hẳn là có thể gắng gượng đến khi nhiệm vụ kết thúc."

Một tảng đá lớn rơi trúng trái tim Vy Vy, dường như đối phương không nhận ra cô đã nhìn thấu anh ta.

Sau khi điều chỉnh lại tâm lý, Vy Vy quay lại với vẻ mặt như thường lệ, nhìn Hoè Dật đang ngồi trên ghế với ánh mắt quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Hoè Dật nói: "Tôi vừa mất máu quá nhiều, nên có hơi choáng váng một chút."

"Anh không cần lo lắng cho người khác, Vương Trường Quốc đã đi thông báo Lâm Uyển Nhi rồi." Vy Vy dùng giọng điệu tích cực nói: "Tôi nghĩ anh ất sẽ có cách thôi."

"Mong là như vậy." Hoè Dật nhìn vào mắt Vy Vy, gật đầu nói: "Không ngờ nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm như vậy, là do tôi đã sơ suất rồi."

"Đừng nói như vậy, đây không phải lỗi của một mình anh. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đã xác định được vị trí của quỷ, lần này chúng ta chiếm thế thượng phong."

Hoè Dật nghe vậy cười khổ, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, lấy cho tôi cốc nước được không?" Anh ta liếm đôi môi nứt nẻ: "Chạy một mạch về đây, khát quá."

Vy Vy quay người đi đến bình nước nóng, cô dùng tay lắc lắc, trong đó vẫn còn nước, nên dùng chiếc cốc úp ngược ở một bên, rót một cốc nước đầy.

Sau đó bưng cho Hoè Dật.

Nhưng điều khiến Vy Vy bất ngờ là, Hoè Dật không đón lấy, mà nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch. Lần này đến lượt Vy Vy hoảng sợ, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt hiện lên nghỉ hoặc vì sao Hoè Dật lại không đón lấy cốc nước.

Một lúc sau, Hoè Dật đột nhiên cười lớn: "Hóa ra cô đã nhìn ra rồi."

Lời này vừa nói ra, Vy Vy lập tức cảm thấy nhiệt độ bên cạnh người giảm đi mấy độ.

Điều khiến cô sợ hãi hơn nữa là giọng nói của "Hoè Dật" lúc này cũng đã thay đổi.

Giọng nói cao lên và the thé, mặc dù vẫn có một phần giọng của Hoè Dật nhưng trong đó rõ ràng còn có giọng của một người phụ nữ.

Người phụ nữ còn trẻ nhưng oán hận lại ngập tràn.

"Anh... anh đang nói cái gì vậy?" Vy Vy vẫn đang nỗ lực cuối cùng, cô cố nở một nụ cười rất khó khăn, nhưng cốc nước trong tay đã phản bội cô.

Nước trong cốc rung chuyển dữ dội, không ngừng tràn ra ngoài.

"Chờ anh cầm máu, rồi chúng ta cùng nhau... cùng nhau đi tìm những người khác, tôi biết bọn họ đang ở đâu." Vy Vy muốn rơi nước mắt, nhưng lại không dám.

"Cầm máu..." "Hoè Dật" cơ mặt vốn đã méo mó, gật đầu, sau đó từ từ xé miếng gạc trên bụng dưới cái nhìn của Vy Vy.

Bên trong là ba vết thương đẫm máu.

Nhưng sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi vặn vẹo bên trong vết thương, khi vật đó vặn vẹo, vết thương sẽ lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Chẳng mấy chốc, ngay cả một dấu vết cũng không còn nhìn thấy.

Vị trí vết sẹo ban đầu không những nguyên vẹn mà còn rất phẳng phiu.

"Máu đã ngừng chảy rồi." Hoè Dật một tay vén vạt áo, mỉm cười ngẩng đầu lên, máu thịt trên mặt không ngừng bong ra, đôi môi rũ xuống gần cằm, lộ ra một miệng toàn răng có dính đầy máu.

Cốc nước trong tay Vy Vy rơi xuống đất "bụp" một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh.
Bình Luận (0)
Comment