Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Chó Hoang

Chương 497: Chó hoang Chương 497: Chó hoangChương 497: Chó hoang

Thang máy chạy êm ru cho đến khi dừng lại ở tầng 2.

Sau khi cửa mở ra, không một ai dám cử động.

Cũng không thể nói là tại sao, nhưng có vẻ như... chỉ là muốn giảm thiểu sự hiện diện của mình và không thu hút sự chú ý của những kẻ phía sau.

Nhưng điều khiến Dụ Ngư cảm thấy suy sụp là, bọn họ không di chuyển, thì những kẻ đứng sau cũng vậy.

Hai nhóm người cứ lãng phí thời gian như thế.

Cửa thang máy cũng cứ mở ra như vạy, bên ngoài là sảnh tầng hai trống rỗng.

"Đi ra." Cuối cùng vẫn là Giang Thành lên tiếng.

Tuy là Giang Thành lên tiếng nhưng hắn cũng không hề động đậy, mấy người hai bên trái phải kẹp lấy hắn, cái lạnh buốt giá như một lưỡi băng mỏng lướt qua trên da thịt.

Nín thở, Dụ Ngư là người đầu tiên bước ra ngoài.

Sau đó là Tào Dương.

Cả hai đều không dám nhìn lại.

Giang Thành là người cuối cùng.

Mãi cho đến khi Giang Thành bước ra, mọi người mới chú ý đến cảm giác ớn lạnh từ thang máy phía sau truyền đến.

Vài giây sau, một âm thanh "cạch cạch" vang lên từ cách đó không xa.

Ngẩng đầu lên, Dụ Ngư không khỏi hít một hơi lạnh lẽo trước cảnh tượng trước mắt.

Trong hành lang bên phải, cửa của hơn chục phòng bệnh đồng loạt mở ra, trước mỗi cửa phòng bệnh đều có một bóng người quay lưng về phía họ, lóe lên một cái rồi vụt tắt.

Sau đó, cánh cửa đóng lại.

Một cơn gió thổi qua, mọi thứ xung quanh lại như cũ.

Cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

"Đừng nhìn nữa." Giang Thành ngoảnh mặt đi, nói: "Bọn họ không phải tới tìm chúng ta."

"Có chuyện gì vậy?" Dụ Ngư quay lại và nhìn về phía sau lưng. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó thang máy đi xuống, cuối cùng dừng lại ở tầng -1 trong tầm mắt mọi người.

"Là... Vương Trường Quốc?" Tào Dương kinh ngạc hỏi.

Anh ta còn tưởng rằng Vương Trường Quốc lạnh người rồi.

Giang Thành nhìn về hướng thang máy: "Tôi không biết, nhưng cho dù có phải là anh ta hay không, chúng ta cũng đừng đợi ở đây nữa, đi lên tầng, tìm những người khác."

"Được."...

Cách đây không lâu, Hòe Dật dẫn Lâm Uyển Nhi lên tầng 9, đi thằng vào phòng 916.

Có vẻ như đã lâu rồi không có ai đến đây.

Cánh cửa đang đóng lại, đẩy mạnh một cái, cửa đã bị khóa rồi.

Do đã lâu đời nên cách trang trí tương đối cũ, trên khung cửa có một tấm kính lớn trong suốt, hẳn là để chiếu sáng.

Lúc tới không thấy có ai, Hòe Dật chậm rãi lùi lại, hình như là định phá cửa.

Chỉ là một cánh cửa gỗ nên việc này không làm khó được anh ta.

Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị tăng tốc, Lâm Uyển Nhi bước tới, cởi chiếc trâm cài sau đầu ra, chưa đầy 10 giây, đã nghe thấy một âm thanh lò xo nảy lên lên.

Cửa, đã mở.

"Đừng cử động!" Lâm Uyển Nhi vừa định mở cửa thì Hòe Dật đã ngăn cô lại: "Để tôi làm."

Lâm Uyển Nhi quay lại nhìn anh ta, rồi tránh sang một bên.

Hòe Dật bước tới cửa, trước tiên ghé tai lại gần, lắng nghe một lúc, sau đó mới từ từ mở cửa sau khi không nhận thấy bên trong có gì bất thường.

Vì là ban đêm nên bên trong rất tối.

Nhưng xuyên qua hành lang có chút ánh sáng, vẫn có thể nhìn thấy bên trong không gian tương đối rộng lớn, không khí tản ra mùi ẩm mốc.

Có vẻ như đã lâu rồi không có ai đến đây.

Bật chiếc đèn pin đi kèm với điện thoại của mình lên, Hòe Dật bước vào. Ánh sáng chiếu rọi tứ phía, Hòe Dật nhận ra nơi này lớn hơn anh ta tưởng tượng.

Nó trâng điếng nhi mêt văn nhòng đi c bế trí với môêt chiếc bàn dài màu đen đối diện.

Chiếc bàn phản chiếu ánh sáng, khi đến gần mới phát hiện, bên trên có đặt một tấm kính to bằng mặt bàn.

Lâm Uyển Nhi đi theo Hòe Dật phía sau, nhìn chung quanh hỏi: "Nơi này là đâu?"

Hòe Dật nhìn tấm ảnh ép dưới tấm kính trên bàn, nói: "Văn phòng của Trương Chiêu Duy."

Không có gì ngạc nhiên, Lâm Uyển Nhi cũng đoán được ra.

Có điều chỉ muốn xác nhận lại một chút.

Không giống như Hòe Dật đang lục lọi bàn làm việc, Lâm Uyển Nhi bật điện thoại di động lên, nhìn ngó khắp bốn phía.

Trương Chiêu Duy có vẻ là một người thích đọc sách, trong văn phòng của ông ta, có một số giá sách được đặt cạnh tường, chứa đầy những cuốn sách chuyên môn.

Phía sau bàn làm việc có một chiếc tủ sắt cao và rộng.

Màu xanh đậm, sơn bong tróc nhiều chỗ.

Trên đó có những lưới sắt, mỗi lưới sắt đều được đánh số và có gắn một tay cầm hình mỏ neo ở bên trong.

Lâm Uyển Nhi chỉ từng thấy những thứ tương tự cách đây 20 năm.

Thông thường các phòng lưu trữ lớn đều sử dụng loại tủ sắt này để lưu trữ tài liệu.

Lâm Uyển Nhi tựa hồ không có mấy hứng thú với tủ kim loại, đi vòng qua tủ kim loại, tới không gian phía sau căn phòng, nơi có một chiếc giường đơn.

Đó không phải là một chiếc giường đặc biệt, chỉ là chiếc giường sắt thông thường nhất trong bệnh viện mà thôi.

Giống như trong phòng bệnh của bọn họ.

Chiếc tủ sắt ngăn cách không gian văn phòng và không gian riêng tư, ắt nghĩ vị viện trưởng Trương Chiêu Duy này ngoài thời gian làm việc ra, sẽ nằm trên chiếc giường này để nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Hòe Dật cau mày đi tới, hình như không tìm thấy thứ mình muốn ở gần bàn làm việc nên lại chuyển sự chú ý về phía chiếc giường.

"Rút cuộc anh đang tìm cái gì?" Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hòe Dật hỏi. trưởng trước khi chết nhất định đã lưu lại một ít manh mối."

"Có khi nào đã bị người lấy đi rồi không?" Lâm Uyển Nhi dùng điện thoại di động giúp anh ta soi sáng.

Im lặng một lúc, Hòe Dật tìm kiếm vẫn không có kết quả, anh ta chậm rãi đứng dậy, thở dài nói: "Có lẽ vậy."

Nếu như bị lấy đi, dựa trên những manh mối hiện có, chủ nhiệm Tề và Triệu Như là những người bị nghỉ ngờ nhiều nhất.

Chủ nhiệm Tề là để che đậy sự thật, còn Triệu Như... là để trả thù.

"Đi thôi." Hòe Dật hạ giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Sau khi trở lại hành lang và đóng cửa lại, thần kinh căng thẳng của Hòe Dật đã dịu đi đôi chút, ánh sáng trong hành lang chiếu vào mặt, khiến sắc mặt Hòe Dật có vẻ tái nhợt.

"Anh đã tìm được manh mối gì?" Lâm Uyển Nhi hỏi.

Hiển nhiên, sau khi Hòe Dật trở về, đã lục soát văn phòng của cựu viện trưởng Trương Chiêu Duy một cách rất có chủ đích, chắc chắn là đã tìm ra manh mối nào đó.

Dựa lưng vào bức tường phía sau, Hòe Dật trông rất mệt mỏi nhưng vẫn xoa mặt, lấy lại tinh thần.

"Tôi đã điều tra ra lai lịch của Hạng Nam." Hòe Dật hạ giọng nói: "Nó... khác với những gì chúng ta nghĩ lúc đầu."

"Trước khi gả cho Doãn Trấn Lương, Hạng Nam đã từng kết hôn một lần." Hòe Dật nhìn Lâm Uyển Nhi: "Còn sinh ra một đứa con."

"Nhưng không lâu sau, con của Hạng Nam đã qua đời, sau đó người chồng đầu tiên của cô ấy không thể chịu đựng được việc mất con mà đã tự sát."

"Tự sát..." Lâm Uyển Nhi nói.

"Đúng vậy." Hòe Dật liếm liếm đôi môi nứt nẻ: "Nhảy lầu tự sát, từ tầng 27 xuống, lúc đó đã đi ngay tại chỗ."

"Đứa trẻ đó chết như thế nào?"

"Bị một con chó hoang cắn chết." Hòe Dật nói: "Tôi đã xem những bức ảnh chụp hiện trường, cảnh tượng vô cùng thê thảm, những mảnh thịt và mảnh quần áo ở khắp mọi nơi, cổ gần như bị cắn đứt, chỉ còn một lớp da còn sót lại bên trên."

Nói xong, Hòe Dật như thành một người khác, ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Uyển Nhi, một lúc sau mới hỏi: "Cô còn nhớ đứa con của Hạng Nam và Doãn Trấn L/zng không?" Ánh mắt của Lâm Uyển Nhi chợt thay đổi sau khi nghe điều này. Hòe Dật dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong báo cáo nói, cũng là bị chó hoang... cắn chết."
Bình Luận (0)
Comment