Chương 499: Nội tình
Chương 499: Nội tìnhChương 499: Nội tình
Không cần hỏi mấy câu thừa thãi như cô làm thế nào mà nhìn ra, phản ứng của Hòe Dật chân thực đến lạ thường, anh ta lập tức lùi lại hai bước, cúi người xuống, cảnh giác nhìn xung quanh.
Như thể giây tiếp theo, cánh cửa sẽ đột nhiên mở ra.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với quỷ đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Hòe Dật, lần trước anh ta trốn thoát được là do may mắn, nhưng lần này... thì khó nói rồi.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, Hòe Dật cảm thấy rợn tóc gáy.
"Tôi nghĩ chúng ta vẫn là không nên tạo ra những rắc rối không cần thiết." Hòe Dật đề nghị, giọng rất trầm và run rẩy: "Trong này chưa chắc đã có manh mối, cái... cái thứ đó có thể ẩn nấp bên trong, chúng ta tốt nhất nên đi tìm những người khác để tập hợp cùng nhau."
Ở đây không có nhiều khả năng sẽ ẩn chứa manh mối về mối liên hệ giữa Doãn Trấn Lương và Trương Chiêu Duy, ngược lại thì có một y tá điên khùng bị quỷ dọa cho phát điên.
Do dự một lát, Lâm Uyển Nhi nói: "Tôi muốn vào trong xem thử."
Lâm Uyển Nhi trước đó đã từng trao đổi với Giang Thành, nữ y tá điên này không hề đơn giản như vậy, mặc dù đôi chân gần như đã bị phế nhưng cô ta vẫn có thể leo ra ngoài vào đêm khuya, đi từ tầng 9 đến tầng 6.
Lần trước chính là cô ta, khiến mấy người ở phòng bệnh 604 tưởng gặp quỷ nên vô cùng sợ hãi.
Rút cuộc cần chấp niệm mạnh mẽ biết bao nhiêu, mới có thể làm được tất cả những điều này?
Hơn nữa... cho đến bây giờ, không ai biết đằng sau nữ y tá điên đó ẩn chứa bí mật gì.
Theo kinh nghiệm của Hòe Dật, điều chưa biết đồng ngHĩa với rủi ro.
Mức độ chưa biết càng cao thì rủi ro càng cao.
"Đừng vào." Hòe Dật nói: "Cô hãy nghe tôi, đừng mạo hiểm, nếu cần thiết, chúng ta đi tìm những đồng đội khác trước, sau đó..."
Lâm Uyển Nhi quay đầu liếc nhìn Hòe Dật: "Anh không cần vào trong." Cô nói: "Ở đây đợi tôi là được."
Hòe Dật sửng sốt một chút, không ngờ người phụ nữ này lại dũng cảm như vậy.
Nhi£ng Lâm Livển Nhị khâng cho anh †a thời aian tiến tuc euv nahŸ cô một tay khẽ ấn vào cửa, sau đó chậm rãi đẩy ra.
Âm thanh "cạch cạch" trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra.
Bên trong rất tối, khi ánh sáng từ hành lang chiếu vào, có thể nhìn thấy được khung cảnh bên trong phòng bệnh một chút.
Có một chiếc giường ở giữa.
Không có bàn hay tủ quần áo, ngay cả cửa sổ cũng gần như bị che bởi những tấm rèm dày.
Có rất ít đồ trang trí trong phòng.
Bệ cửa sổ lộ ra một nửa trống rỗng, không có hoa hay cây.
Chỉ ở đây một chút thời gian thôi, đã cảm thấy rất ngột ngạt rồi.
Có thể tưởng tượng, ngay cả trong một ngày nắng đẹp, vẫn luôn ngập tràn một nỗi u ám không thể xua tan.
Có một người đang nằm trên giường bệnh.
Không thể nhìn rõ mặt.
Giống như một bức tượng.
Phòng bệnh này mang lại cho Hòe Dật một cảm giác không tốt, rất tồi tệ, giống như một cái bẫy há miệng chờ người rơi vào đó.
Nhưng Hòe Dật chưa kịp ngăn cản thì Lâm Uyển Nhi đã bước vào.
Công bằng mà nói, Hòe Dật chắc chắn không muốn đi vào, anh ta bất lực, có chút tức giận trước hành động vội vàng của Lâm Uyển Nhi.
Nhưng sau khi nhìn quanh, sự u ám trong hành lang cũng khiến anh ta áp lực rất lớn.
Nếu bản thân rời đi bây giờ, cũng có khả năng xảy ra chuyện.
Mà mình thực sự đã làm theo những gì Lâm Uyển Nhi nói, chờ đợi ở bên ngoài, trong mắt Hòe Dật hiện lên vẻ khó hiểu, anh ta thực sự không chắc liệu Lâm Uyển Nhi có sống sót ra ngoài hay không.
Cho dù có ra ngoài rồi...
Ai mà biết được, là chính Lâm Uyển Nhi bước ra hay là con quỷ đã giết Lâm Uyển Nhi rồi ngụy trang thành cô.
Nghiến răng nghiến lợi, Hòe Dật cũng bước vào.
Anh ta cẩn thận mở cánh cửa rộng nhất có thể.
Khi không tìm được vật gì có thể giữ cửa lại, anh ta lấy miếng gạc còn lại trong túi ra, cuộn lại rồi nhét vào khe hở giữa cửa và mặt đất. Miễn cưỡng cũng coi như đã cố định được cánh cửa.
Lâm Uyển Nhi đứng cách giường bệnh không xa.
Bước chân của Hòe Dật rất nhẹ, như đang lo lắng đánh thức nữ y tá điên đang ngủ say hay thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối.
Cả hai người đã thỏa thuận ngầm là không bật đèn pin điện thoại di động.
Sau khi đến gần, ánh mắt Hòe Dật thay đổi, nhìn thấy người trên giường bệnh đang co ro, giấu thân thể dưới chăn.
Người ở dưới chăn dường như vô cùng sợ hãi, có thể thấy hơi run rẩy.
Là đang sợ Lâm Uyển Nhi và bản thân không mời mà đến sao?
Hay là những thứ kia?
Nữ y tá điên này có thể đúng là đã bị điên thật, nhưng nhận thức về chuyện đó vẫn tồn tại, Hòe Dật cũng gặp phải tình huống tương tự trong một nhiệm vụ trước đó.
Nỗi sợ hãi của những kẻ đó gần như đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Nhưng xét theo phản ứng của nữ y tá điên với thế giới bên ngoài, có lẽ nhận định của Lâm Uyển Nhi là đúng, nói không chừng cô ta thực sự biết một số nội tình.
"Đừng sợ." Hòe Dật nhỏ giọng nói: "Chúng tôi tới đây để giúp chị, nếu chị cần gì thì có thể nói với chúng tôi."
"Nếu như có thứ gì chị cho là quan trọng, cũng có thể giao cho chúng tôi."
Nữ y tá điên đang rúc trong chăn nghe thấy điều này càng rùng mình, nhưng điều buồn cười là chiếc chăn không hề to như cô ngHĩ.
Khi nữ y tá điên cuồng vặn vẹo cơ thể, cơ thể cũng dần lộ ra dưới tấm chăn.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong giống như một hình người vặn vẹo, nữ y tá điên ôm chặt đầu, như đang lo lắng nhìn thấy hay nghe thấy điều gì đó.
Hai bàn chân và một phần chân bị lộ ra ngoài.
Da của cô ta rất trắng, là loại trắng nhợt có thể nhận thấy ngay trong bóng tối.
Dù biết đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nữ y tá điên dường như cảm thấy chân mình bị lộ ra ngoài, càng căng thẳng hơn, không ngừng đá chân để rút vào trong chăn. Lâm Uyển Nhi đưa tay ra, nắm lấy chăn kéo xuống một chút, miễn cưỡng che được hai chân, nữ y tá điên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Không còn vật lộn nữa.
Cách bên ngoài chăn, Lâm Uyển Nhi vỗ vỗ đùi y tá điên, an ủi cô: "Hiện tại chị đã rất an toàn, chúng tôi biết chị đang sợ hãi chuyện gì, chúng tôi có thể giúp chị, nhưng chị phải nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Giọng nói của Lâm Uyển Nhi dường như có ma lực êm dịu, y tá điên đối xử với Lâm Uyển Nhi tốt hơn nhiều so với Hòe Dật.
Rõ ràng đều là những lời tương tự nhau mà, Hòe Dật thầm nghĩ.
Người quấn chặt trong chăn ngừng run rẩy, một lát sau, vị trí đầu động đậy một cái, dường như đang gật đầu.
Có cửa!
Xem ra nữ y tá điên này vẫn có thể giao tiếp một cách đơn giản, Hòe Dật không khỏi hưng phấn, đối với sự việc 18 năm trước, lời kể của những người từng trải qua sẽ trực quan hơn rất nhiều.
Nhưng ngay lúc Hòe Dật đang định tới gần hỏi thăm thì Lâm Uyển Nhi đã đưa tay ngăn cản.
Sau đó, anh ta bắt đầu từ từ rút lui khỏi giường.
Hòe Dật lập tức hiểu ra, Lâm Uyển Nhỉ nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, y tá điên trên giường... có vấn đề?
Tuy rằng nghỉ ngờ, nhưng cơ thể anh ta vẫn thành thật lùi lại sau.
Ngay khi cả hai lùi lại khoảng 3 mét, ánh đèn trong hành lang nhấp nháy vài lần, Hòe Dật nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng qua khóe mắt.
Dưới gầm giường bệnh.
Vẫn còn một người đang nằm.