Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Đối Mặt Với Gió Lớn

Chương 502: Đối mặt với gió lớn Chương 502: Đối mặt với gió lớnChương 502: Đối mặt với gió lớn

"Mấy người không biết đâu, tôi sợ chết khiếp đi được." Nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết khóc lóc. Sau khi bị Giang Thành đá ra khỏi thang máy, Vương Trường Quốc đã sợ hãi đến mức còn nửa cái hồn.

Người co rúm lại trên mặt đất, cho rằng mình sẽ bị quỷ giết trong giây tiếp theo.

Anh ta quỳ trên mặt đất và không ngừng quỳ lạy xung quanh, nói rằng mình còn có một người mẹ 8 tuổi cần được hỗ trợ và một đứa trẻ 80 tuổi đang chờ được cho ăn.

Nói đến đau lòng, lệ rơi lộp độp như mất tiền.

Quỷ có thiện cảm hay không, Vương Trường Quốc không cần biết, nhưng phương pháp của anh ta khá hữu dụng trong việc đối phó với những người già quanh năm không có con cái ở bên cạnh.

Ngay lúc Vương Trường Quốc đang định nói mình khó khăn như thế nào mới có thể tìm được đường thì đột nhiên anh ta dừng lại.

Anh ta phát hiện, khoảnh khắc nhìn thấy anh ta ánh mắt của năm người vốn đang buồn rầu ủ rũ đồng thời sáng lên, đặc biệt là Giang Thành.

Hạnh phúc đến quá đột ngột.

Vương Trường Quốc còn chưa kịp phản ứng, Giang Thành đã lập tức bước tới, nắm lấy cánh tay và kéo anh ta qua.

"Không sao đâu." Giang Thành lo lắng nói: "Chúng tôi đều lo anh đã chết rồi cơ."

Thoạt nhìn, câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lo anh đã chết rồi...

Nghe khó chịu thế nhỉ?

Chẳng phải là... Anh lo đến chết sao?

Nhưng điều đó không quan trọng, đối với người thanh niên trước mặt, Vương Trường Quốc sợ hãi từ tận đáy lòng. Thấy Giang Thành nhiệt tình như vậy, Vương Trường Quốc tự nhiên không dám lơ là mà lựa chọn nói lời tốt đẹp.

Hòe Dật cũng trả lời rất đúng lúc: "Vương tiên sinh, anh đến đúng lúc lắm, chúng tôi vừa tìm được một manh mối rất quan trọng."

Tất äả moi naười bắt đầu anh môêt câu tôi môêt câu †ẩv não Vưđina Trường Quốc, lúc đầu Vương Trường Quốc vẫn còn bối rối: "Y tá điên phòng 409 có để lại manh mối quan trọng nào không?"

"Ai tìm được manh mối đều có thể sống sót ư?" Ánh mắt của Vương Trường Quốc trở nên cổ quái, anh ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Đúng vậy." Tào Dương nghiêm túc gật đầu.

"Vậy tại sao mọi người không đi?"

Vương Trường Quốc hỏi vặn lại. Ban đầu anh ta chỉ sợ hãi nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ta không dễ dàng bị lừa gạt với kinh nghiệm lừa người phong phú như vậy được.

"Chúng tôi không bị quỷ nhắm tới." Giang Thành thờ ơ nhún vai.

Vương Trường Quốc sững sờ một lát, sau đó hỏi với ngữ khí khó tin: "Cậu nói cái gì?"

Những lời này vừa nói ra, Lâm Uyển Nhi thân thiết nhất với Giang Thành đã "vô tình" dùng tay đập vào cánh tay của hắn. Giang Thành lập tức ngừng nói như thể biết mình đã lỡ lời.

Đương nhiên hành động tỉnh tế này không thể thoát khỏi tầm mắt của Vương Trường Quốc: "Cô..." Anh ta chỉ vào Lâm Uyển Nhi hỏi: "Tôi vừa thấy cô chạm vào người cậu ta, đừng có mà lừa dối tôi, cô... cô chạm vào người cậu ta làm gì?"

"Anh đang ám chỉ cậu ấy ư?"

"Các người đang giấu tôi điều gì?" Vương Trường Quốc càng càng nói càng hăng máu: "Tôi nói cho mấy người biết, tôi không dễ lừa như vậy đâu!"

"Không phải." Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng liếc nhìn Vương Trường Quốc, ánh mắt này khiến Vương Trường Quốc sợ hãi rút tay lại, không dám chỉ vào cô.

Hòe Dật thấy cảm xúc của Vương Trường Quốc có chút mất kiểm soát nên vội vàng an ủi nói: "Vương tiên sinh, anh đừng lo lắng quá, anh Giang chỉ lỡ lời thôi, anh ấy cũng không có ý gì khác."

Lỡ lời...

Đôi môi của Vương Trường Quốc run rẩy, sắc mặt trắng bệch, anh ta thăm dò nhìn Tào Dương mới phát hiện Tào Dương cũng đang âm thầm nhìn mình.

Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tào Dương lập tức thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì.

Những người này... có gì đó sai sail

Chắc chắn là ho đang điấu mình điều aì đái Căn phòng 409 đó... có cái khỉ gì vậy?

Mình... mình thực sự đang bị quỷ nhắm tới ư?

Không.

Mình phải... phải xác nhận một chút, mình không thể chết, mình phải sống!

Sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt của anh ta chuyển sang Dụ Ngư vẫn chưa lên tiếng.

Đây là một cô gái rất trẻ, trông cô ta có vẻ ngây thơ.

Trong mắt Vương Trường Quốc, người đã chật vật trong xã hội đến nửa đời người, cô ta là một đứa trẻ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu.

Lúc này, Dụ Ngư đang đứng xa nhất, cô ta cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy vạt áo, thỉnh thoảng xoa xoa, giống như một đứa trẻ bất lực.

Trong tâm trí cô ta có vấn đề gì đó.

Vương Trường Quốc nheo mắt lại, nhìn một cái là biết tỏng.

Chỉ cần sử dụng cô ta làm điểm đột phá cho bản thân là được!

"Em gái Dụ Ngư này." Vương Trường Quốc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vừa trịnh trọng vừa cầu xin, mang hiệu ứng hồi hải mã khiến người ta không nỡ từ chối.

"Phòng 409... đang xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Trường Quốc hỏi.

Anh ta tỉnh tường nhận ra, sau khi nghe được câu hỏi của mình, ngón tay của Dụ Ngư bỗng nhiên siết chặt, nhưng đầu lại cúi xuống.

Cô ta chắc chắn là biết nội tình!

"Em gái Dụ Ngư, cô có nhớ lúc chúng ta ở trong phòng không, tôi đã chăm sóc cô nhiều hơn, giúp cô lấy nước và còn giúp cô ăn mì gói còn dở nữa." Giọng điệu của Vương Trường Quốc nghe rất đáng thương, giống như lời cầu xin của một ông già.

"Em gái à, thật ra anh trai cô cũng không quan tâm đến mạng sống của mình đâu, tôi chết cũng không sao, nhưng tôi vẫn còn... vẫn còn con cái ở nhà." Khóe mắt Vương Trường Quốc ươn ướt, anh ta nhìn Dụ Ngư nghẹn ngào: "Con bé vừa mới vào tiểu học, tôi còn chưa chứng kiến quá trình trưởng thành của nó. Khi lớn lên, chắc chắn nó sẽ xinh đẹp như cô, em gái, anh trai thỉnh cầu cô, cô hãy nghĩ đến bố của mình, người đã vất vả nuôi nấng cô..."

Vương Trường Quốc đã quen với những cảnh tượng như vậy. Trong môt đñiảnn đường lớn có sức chứa hàna trắăm nntyi anh †a cñna dùng những lời lẽ tương tự để lừa gạt những người già thiếu sự chăm sóc của con cái đến rơi nước mắt, khóc lóc đòi mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe của mình.

Cuối cùng...

"Đừng nói nữa!" Dụ Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ và sưng, hình như vừa rồi cô ta cúi đầu khóc.

Nghiến răng, Dụ Ngư hít vào một hơi: "Anh Vương, anh đang bị quỷ nhắm đến! Nếu muốn sống sót, anh chỉ có thể đến phòng 409 để thử vận may thôi."

"Thật sự là như vậy sao?!" Sắc mặt của Vương Trường Quốc đột ngột thay đổi.

"Dụ Ngư!" Tào Dương tức giận nói: "Chuyện này mà cô cũng có thể nói cho anh ta biết ư2"

Nhưng điều mà anh ta không ngờ là phản ứng của Dụ Ngư còn mạnh hơn cả anh ta. Dường như cô ta không thể chịu nổi hành vi của những người này hợp lực lại, lừa gạt người khác.

"Tào Dương, tôi nói cho anh biết!" Ánh mắt tức giận của Dụ Ngư lần lượt quét qua mấy người trước mặt, nói: "Đừng có mà đi quá xa, mặc dù anh Vương có rất ít hy vọng sống sót, nhưng các anh cũng không thể nói dối anh ấy như thế này được!"

"Anh ấy có quyền lựa chọn con đường chết cho chính mình!"

Nghe Dụ Ngư nói như vậy, hai chân Vương Trường Quốc mềm nhữn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

"Anh Vương." Dụ Ngư quay mặt lại nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết: "Đừng nghe bọn họ, bọn họ muốn anh đi, nhưng anh không được làm theo ý muốn của bọn họ!"

"Mặc dù bây giờ anh đến phòng 409 có thể có một cơ hội sống sót, nhưng tôi tin tưởng anh Vương, anh hoàn toàn không phải là loại người dễ bị người khác thao túng!"

"Anh là một chiến binh với tình yêu trong tỉm!" Dụ Ngư ngẩng đầu lên: "Xin hãy giữ vững danh dự của mình và đối mặt với cái chết!"

"Không không không..." Vương Trường Quốc không kìm được, khóc lóc rồi lập tức xoay người đi xuống lầu: "Tôi vẫn sẽ đến phòng 904... không không, đến phòng 409. Nhân tiện, có ai có thể cho tôi biết phòng 409 ở tầng nào không, bây giờ tôi chạy đến đó có muộn quá không?"
Bình Luận (0)
Comment