Chương 504: Tiên đoán
Chương 504: Tiên đoánChương 504: Tiên đoán
Thấy vậy, sắc mặt Giang Thành thay đổi. Mất đi hai ngón tay, không thể giải thích được là do tai nạn thông thường.
Mà xét theo thái độ giấu kín của bệnh viện thì chuyện này nhất định có liên quan bệnh viện.
"Chửi mắng một lúc thì bên kia ném điện thoại xuống, mình hoàn toàn bối rối, còn chưa kịp nói lời nào mà."
"Ban đầu mình muốn gọi lại để hỏi nhưng lại không dám, không phải vì lo bị mắng mà lo chủ nhiệm sẽ quay lại đột ngột."
Y tá cũng nhận thấy có gì đó không ổn.
Giang Thành tiếp tục nhìn xuống.
"Ngày 5 tháng 7, mình lại được bác sĩ trực thông báo, chủ nhiệm cũng đến nói chuyện với mình và hỏi xem gần đây mình có nghỉ ngơi tốt không."
"Mình trả lời là mình muốn tìm người thay ca trong vài ngày. Trong thời gian này mình cảm thấy rất choáng váng, những lời của bố chị Nhã thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí."
"Đây vốn là một yêu cầu bình thường, nhưng chủ nhiệm lại không đồng ý, anh ấy khuyến khích mình cố gắng."
"Khi mình hỏi mình phải cố gắng bao lâu, anh ấy bắt đầu nói về anh ấy, cuối cùng thậm chí còn tự mình tăng lương và trả lương làm thêm giờ cho mình nữa."
"Chị Nhã rõ ràng đã bị gãy hai ngón tay, nhưng họ... tại sao họ lại nói dối là chị Nhã bị viêm ruột cấp?"
"Theo mình được biết, chị Nhã phụ trách phòng 624, ngón tay của chị ấy... làm sao mà bị gãy?"
"Ngày 11 tháng 7, có gì đó không ổn, càng ngày càng không ổn. Hình như ở phòng bệnh 624 có những quy định rất đặc biệt. Các bác sĩ ở đây luôn đi theo nhóm, kể cả đi phòng cũng phải có hai, ba người đi cùng nhau."
"Mình đã muốn hỏi mấy lần rồi, nhưng lời vừa đến môi lại nuốt xuống. Trong bóng tối có một loại cảm giác mách bảo mình tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này."
"Ngày 15 tháng 7, hôm nay là tròn một tháng kể từ khi mình phụ trách phòng bệnh 624. Cảm giác kỳ lạ đó luôn lởn vởn trong đầu, mình phải cẩn thận hơn. Hôm qua mẹ đi chùa xem bói, xin một quẻ cho mình, là... quẻ hạ (*Quẻ hạ hạ: Quẻ xâm này thuộc về hành kim. Chẳng khác nào Bạch Hổ hoá thành yêu tỉnh đi nhiễu hại thiên hạ, người xin được quẻ xâm này, phải lo ngăn ngừa tai hoạ, tật bệnh ập đến bất ngờ, kiện cáo hoa tài tốn của. )
"Mặc dù mình không tin vào những điều này, nhưng tốt hơn hết là vẫn nên cẩn thận, quẻ này không ám chỉ phòng bệnh 624 đâu nhỉ, hy vọng mình đã suy nghĩ quá nhiều..."
"Mình mệt quá rồi."
Nghĩ đến y tá điên ở phòng 906, Giang Thành không khỏi thầm thở dài trong lòng: Quẻ của cô khá chính xác đấy.
Khi nhìn thấy ngày 21 tháng 7, đồng tử của Giang Thành run rẩy.
Ngay sau phần ngày tháng là hai dấu chấm than rất lớn!
"Ngày 21 tháng 7!!"
"Trời ơi, mình đã nhìn thấy cái gì thế này!"
"Buổi chiều, mình vô tình để quên chìa khóa ở phòng bệnh 617. Buổi tối đang thu dọn đồ đạc, nhận ra quên chìa khóa đang định đi lên lấy thì khi đi ngang qua phòng bệnh 624, mình chợt nghe thấy bên trong có tiếng động."
"Không lớn lắm, nhưng... rất đặc biệt, có tiếng giường sắt rung nhẹ."
"Mình nhìn cửa, cửa phòng bệnh đã đóng lại. Mình từ từ tiến lại gần, lúc này đã có thể nghe rõ hơn, là... là âm thanh của việc làm chuyện ấy!"
"Mình nghe thấy giọng nói của một người trong số họ, tiếng thở sâu, là... Tiểu Tẩ! Cậu ta là thực tập sinh trong bệnh viện."
"Cậu ta thực sự ... thực sự đã làm chuyện ấy với một bệnh nhân!"
"Mình không khỏi nghĩ đến những tin đồn gần đây trong bệnh viện, có người thầm nói về chuyện này, nói rằng người phụ nữ ở phòng bệnh 624 không điên."
"Chính chồng cô ấy đã gài bẫy và gửi cô ấy đến đây để ở bên một người phụ nữ giàu có và quyền lực."
"Mình chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Mình đang cảm thấy đứng hình trong giây lát thì đúng lúc này, cánh cửa của phòng bệnh đột nhiên mở ra."
"Tiểu Tể đang kéo quần đứng trước mặt mình, cả hai người chúng mình đều giật mình. Tiểu Tề quỳ xuống cầu xin mình đừng nói cho ai biết chuyện đó, nếu không cậu ta sẽ xong đời."
"^¡¡ †a còn nói câu! †a và nồi phú nữ ở nhòng bênh 624A thât stể vêu nhau, cậu ta không ép ai làm gì cả, người phụ nữ đó không điên, là chồng cô ấy đã gài bẫy cô ấy!"
"Sau khi nghe Tiểu Tể nói, mình lại nhìn người phụ nữ trong phòng, bên trong không có ánh sáng, khắp nơi đều là một tầng màu xám."
"Người phụ nữ đang dựa vào giường bệnh, tóc dính vào mặt, quần áo vẫn còn hơi lộn xộn, ngực vẫn phập phồng lên xuống."
"Có lẽ là trực giác của phụ nữ, khi mình nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ đó, mình biết Tiểu Tầ... không hề nói dối."
"Cậu ta không ép buộc người phụ nữ này."
"Cô ấy tình nguyện."
"Sau khi trở về, mình đã suy nghĩ rất lâu và quyết định giấu cho bọn họ trước."
"Nói đến đây, mình khá thông cảm với người phụ nữ này. Cô ấy có vẻ là một người rất dễ gần, nhưng thật đáng tiếc khi gặp phải một người không tử tế."
"Ngày 16 tháng 10,1 giờ 31 phút sáng."
Lật sang trang, thời gian của trang nhật ký tiếp theo thực sự là tháng 10.
Giang Thành nhận thấy khoảng cách giữa trang nhật ký này và trang nhật ký trước đó là gần ba tháng.
Và thời điểm này là vào nửa đêm rạng sáng.
Hắn có một dự cảm không lành.
"Ngày 16 tháng 10. Không không... là lỗi của mình! Người phụ nữ đó, cô ta điên rồi, điên thật rồi!!"
Nét chữ lộn xộn hoàn toàn khác so với trước đây, tạo cho người ta cảm giác rằng một người phụ nữ đang viết rất nghiêm túc, nhưng lại không thể viết tốt được.
Một đoạn dài trút giận vô nghĩa đã bị Giang Thành trực tiếp bỏ qua.
Tuy nhiên, có thể thấy rằng cô ta đã rất sợ hãi khi viết điều này.
"Những gì mình đang viết bây giờ xảy ra vào ngày 4 tháng 8, sở dĩ bị nguệch ngoạc là do mình viết bằng tay trái, tay phải của mình... cổ tay phải bị gãy rồi!"
"Nó bị cắn đứt! Bị người phụ nữ ở phòng bệnh 624 cắn!"
"Cô ta là một kẻ điên, đúng là một kẻ điên! Không phải là bệnh viện chẩn đoán sai, cũng không phải âm mưu lan truyền bên ngoài, chính là cô "Cuối cùng mình cũng hiểu ngón tay của chị Nhã bị gãy như thế nào, nó cũng bị người phụ nữ này cắn đứt. Cô ta... cô ta còn nhai ngón tay của chị Nhã rồi nuốt xuống!"
"Ôi mẹ ơi, hàm răng của cô ta đáng sợ quá, còn có thể cắn đứt cả xương."
"Mình thật hối hận vì đã không nghe lời khuyên của bác sĩ Hàn, anh ấy là một người tốt, lẽ ra mình nên nghe lời anh ấy, mình không nên... không nên đi vào thay băng một mình!"
"Người phụ nữ chết tiệt, cô ta lừa mình vào trong, chúng ta... chúng ta đều bị cô ta lừa!"
"Cô ta bị bệnh, cô ta là một kẻ điên!!"
"May mắn thay, đám người bác sĩ Hàn đã nghe thấy tiếng la hét của mình và vội vàng khống chế cô ta. Không thể tin được, cô ta thực sự muốn cắn chết mình, cô ta... cô ta thậm chí còn muốn cắn vào cổ mình."
"Mình chưa từng thấy ai như cô ta. Cô ta đang mang thai, bụng to, e rằng đã mấy tháng rồi!"
"Nhưng khi cô ta đột nhiên lao đến cắn mình, trông chẳng giống một phụ nữ mang thai mà giống như một con thú điên vậy."
"Răng của cô ta cũng khác với chúng ta, nhọn hoắt, chẳng biết là do cô ta tự mài ra hay vốn như vậy nữa, mình không biết!"
"Nhân tiện, hôm nay mình viết ra những điều này là để làm chứng, bởi vì mình nghe thấy người phụ nữ điên này lặp đi lặp lại một ngày tháng."
"Ngày 17 tháng 10!"
"Mình không biết ngày này có ý nghĩa gì. Điều kỳ lạ hơn là khi mình hỏi các bác sĩ khác có mặt ở đó, bọn họ đều nói rằng họ không nghe thấy."
"Chỉ có... chỉ có mình là người duy nhất có thể nghe thấy!"
"Mình không điên, mình thề, mình thực sự nghe thấy. Người phụ nữ điên đó đang co rúm lại trong góc, khi nói ra ngày tháng này, cô ta vẫn đang cười, máu chảy từ khóe miệng."
"Mình chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra vào ngày 17 tháng 10, một điều gì đó rất khủng khiếp! Trên người phụ nữ điên này!"
"Nó giống như là tiên đoán vậy!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với mình, thì đây là bằng chứng!"
Sau khi bình tĩnh lại một lát, Giang Thành lại sang trang tiếp theo.
"Vào lúc 9 giờ sáng ngày 16 tháng 10, có tin từ bệnh viện là người phụ "Người đàn ông sau đó đã tự sát bằng cách nhảy lầu, không có ai khác bị thương."
"Phù——"
Tiên đoán... đã bị đập tan."