Chương 551: Dị biến
Chương 551: Dị biếnChương 551: Dị biến
Sân ga rất rộng, xung quanh không có ai, nền bê tông kiên cố phủ đầy những vết nứt, như thể đã bị bỏ hoang từ lâu.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo bốc lên một mùi quỷ dị, trước sân ga có những đường ray dẫn đến bóng tối vô định.
Các đường ray bị rỉ sét do ẩm ướt.
Nhưng làm thế nào một sân ga lại có thể xuất hiện trong hầm mỏ?
Bọn họ đã đi con đường này rất nhiều lần rồi, hơn nữa dọc đường cũng không có nhánh rẽ nào, nên không thể có khả năng xảy ra chuyện đi nhầm đường.
Điều quỷ dị hơn nữa là có đèn chiếu sáng gần sân ga.
Đèn sáng nghĩa là ở đó có người.
Cái nơi quỷ này vậy mà lại có người sao?
"Không phải vẫn còn người sử dụng sân ga này đấy chứ." Có người thì thầm, mọi người nhìn trái nhìn phải, như sợ kinh động đến thứ gì ở đây.
Nhưng ngay cả bản thân họ cũng không thể nói được họ rút cuộc đang sợ điều gì.
Một số người đề nghị nên đến sân ga để xem xét vì dù sao cũng đã đến rồi, nhưng nhiều người lại đề nghị nhanh chóng rời đi vì đoán rằng đây từng là căn cứ bí mật của người Nhật.
Ngay khi một nhóm người đang tranh cãi, một tiếng còi từ xa vang lên, ánh đèn mờ ảo xuyên qua bóng tối và một đoàn tàu hỏa đang thực sự lao ra khỏi bóng tối.
Đó là một đầu máy hơi nước rất cũ, phía trước có đèn lớn, lẽ ra đã bị loại bỏ từ lâu, nhưng không ngờ ở đây lại gặp lại nó.
Sau đó, đoàn tàu từ từ giảm tốc độ, và cuối cùng dừng lại ở sân ga.
Một, hai... ngày càng nhiều người bước ra khỏi phòng chờ, bọn họ giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, trước đó trên sân ga còn không có một âm thanh nào.
Trang phục của họ cũng rất kỳ quái, có phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, có đàn ông ăn mặc lịch sự đeo kính, còn có một ông lão mặc quần áo vải cầm cuốc...
Những người rõ ràng không phải cùng một thời đại, đã tụ tập lại với nhau trong một sân ga quỷ dị như vậy. trong suốt thời gian đó, thậm chí mắt cũng đều nhìn thẳng về phía trước.
Hoàn toàn không để ý rằng cách đầu tàu không xa có một nhóm khách không mời mà đến.
Ngay khi những người thợ mỏ đang choáng váng, đoàn tàu đột nhiên chuyển động và lao thẳng về phía bọn họ, tất cả đường ray phía trước sân ga đều biến mất, chỉ còn lại một đường ray dưới chân họ.
Và chuyến tàu sắp tới đang ở trên đường ray này!
Vào thời điểm quan trọng, chỉ có người thợ mỏ ngồi cuối mới phản ứng và lập tức nhảy ra khỏi chiếc xe chở sàn phẳng.
Và anh ta, cũng chính là người duy nhất sống sót.
"Những người còn lại đều đã bị đoàn tàu quỷ đó mang đi rồi sao?" Bàng ngực của tên mập phập phồng kịch liệt, giọng điệu cũng thay đổi.
"Hẳn là như thế." Hòe Dật nói.
"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Giang Thành cắt ngang lời nói của tên mập, nhìn Hòe Dật, tất nhiên là hắn đang ám chỉ thợ mỏ.
Hòe Dật nhìn thông tin trong tay, ngẩng đầu giải thích: "Người thợ mỏ sau khi nhảy xuống tàu đã bất tỉnh. Khi tỉnh dậy lần nữa, anh ta đã quay trở lại khu mỏ trước đó, đoàn tàu và những thứ khác ở sân ga đều biến mất."
"Tất nhiên, những người thợ mỏ khác và chiếc xe chở sàn phẳng mà họ đang đi cũng biến mất."
"Lúc đầu, người thợ mỏ còn sống nghĩ rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với mình và mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Nhưng khi bước ra ngoài và nhìn thấy chiếc xe sàn phẳng dính đầy máu, mới biết mọi thứ đều là sự thật."
"Còn nữa." Hòe Dật sắc mặt trở nên nặng nề: "Người thợ mỏ còn sống sót cuối cùng cũng không qua khỏi, anh ta thường xuyên ban đêm phát điên, la hét nói rằng nó đến rồi, sân ga đó tới tìm anh ta rồi."
"Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng do anh ta bị kích thích, sau một thời gian sẽ khỏi bệnh, nhưng không ngờ tình trạng càng ngày càng tệ, lời nói càng ngày càng đáng sợ."
"Mới đầu anh ta chỉ nói đã nhìn thấy sân ga, sau đó lại nói anh ta đã đi qua đó, rồi đã đứng trên sân ga đó."
"Sau đó, anh ta bắt đầu mất kiểm soát, nói rằng đoàn tàu lại lao tới, lao ra từ trong bóng tối."
"Vào đêm cuối cùng, anh ta như phát điên tự nói chuyện một mình, mấy người cũng không giữ được, trong miệng cứ nói cái gì mà tàu hỏa đã muốn đưa anh ta đi, đưa anh ta lên đoàn tàu hỏa quỷ dị đó!"
"Anh ta còn hét lên rằng đã nhìn thấy tên sân ga, cũng có thể là tên của đoàn tàu, lúc đó tỉnh thần của anh ta đã rối loạn, anh ta nói là Tháng Năm, cái tên đó là Tháng Năm!"
"Mấy người lưu lại để chăm sóc anh ta đã phải rất vất cả đến tận đêm khuya mới ngủ, nhưng không ngờ, sau khi trời sáng, mọi người phát hiện người thợ mỏ đáng lẽ phải đang ngủ trên giường đã mất tích".
"Quần áo và giày của anh ta để dưới gầm giường vẫn còn đó, cửa cũng khóa, chỉ có người là không thấy đâu."
"Cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy."
Nghĩ tới lời nói cuối cùng của người thợ mỏ, tên mập không khỏi rùng mình, e rằng lời nói của anh ta là sự thật, đoàn tàu quỷ thật sự đã đến và mang anh ta đi theo một cách hoàn toàn không thể hiểu được.
Mà biến mất trong giấc ngủ mà không bị những người xung quanh phát hiện, kiểu biến mất này theo bản năng khiến anh ta nghĩ đến ác mộng.
Dường như có mối liên hệ kỳ quái nào đó giữa hai cái.
Đây biết đâu cũng có thể coi là một loại dị biến của ác mộng, đan xen mộng cảnh và hiện thực, ở một mức độ nhất định, nó xâm lấn hiện thực ở mức độ sâu hơn so với những ác mộng thông thường.
"Ừm..." Hòe Dật buông chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống, do dự nói: "Tôi vẫn còn có một số thông tin về sân ga Tháng Năm, mọi người cảm thấy có cần thiết phải nghe không?"
Theo góc độ của Hòe Dật, sân ga Tháng Năm có lẽ là sự kiện linh dị cổ quái nhất trong ba sự kiện linh dị, nó không chỉ cổ quái mà còn rất phức tạp.
Và xét theo ký ức của người thợ mỏ trước khi biến mất, sự kiện linh dị này đã xảy ra cách đây rất lâu, ít nhất là vài thập kỷ.
Nhưng đã lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết được, cũng là vấn đề đáng phải suy ngẫm.
"Tiếp tục nói đi." Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
"Giang đại ca." Hòe Dật mất tự nhiên nói: "Không phải là anh cảm thấy hứng thú với sự kiện này đấy chứ, thực ra lúc tôi lựa chọn chỉ dùng nó để cho đủ số lượng mà thôi."
"Theo kinh nghiệm của tôi, đây là một sự kiện rất khó giải quyết, hơn nữa nạn nhân cũng nhiều hơn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều".
"Tôi cho rằng bỏ qua là hợp lý nhất, chúng ta có thể chọn một trong "Sự kiện tượng người bán thân của bảo tàng Phong Thành, hay sự kiện tàu quỷ trên hồ Khoa Tư Nạp."
"Anh chỉ cần phụ trách giới thiệu là được." Giang Thành ngẩng đầu nói: "Ta có cân nhắc của mình, sẽ không tùy tiện dẫn mọi người vào nguy hiểm."
"Bác sĩ." Tên mập xấu hổ quay đầu lại nhìn Giang Thành: "Tôi nghĩ người anh em Hòe Dật nói đúng, đây lại là sân ga, lại là tàu hỏa, còn ở trong đường hầm tối tăm, tôi nghĩ nó quá phức tạp, hay là chúng ta vẫn nên chọn từ trong hai sự kiện đầu tiên, nếu không..." Anh ta liếm môi: "Chúng ta đổi một cái cấp D để luyện tập cũng không phải là không thể."
Sau khi nhận ra Giang Thành không để ý tới mình, tên mập biết điều im lặng, Hòe Dật không nói được gì nữa nên lại lấy máy tính ra.
Nhưng vừa mới bấm vào giao diện trang web, một âm thanh thông báo đột nhiên vang lên, sau đó, Hòe Dật như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, sắc mặt lập tức thay đổi.