Chương 553: Phân tích
Chương 553: Phân tíchChương 553: Phân tích
"Cái này đi." Giang Thành ra lệnh: "Sự kiện linh dị sân ga Tháng Năm."
"Anh chọn cái này?" Hòe Dật kinh hãi đến thay đổi giọng nói, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Giang Thành, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Làm ơn đi mà, chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra nước ở đây rất sâu, Đỏ Thẫm nói thế nào cũng là con người, bọn họ không sợ chết sao?
Hòe Dật biết mình không phải là người có thể đưa ra quyết định, nhưng anh ta cũng không muốn chết một cách vô ích: "Giang đại ca." Hòe Dật bình tĩnh lại nói: "Tôi thật sự không thể hiểu được, anh có thể cho tôi một lời giải thích được không?"
Cả khuôn mặt của Hòe Dật đều díu vào nhau, như thể giây tiếp theo sẽ chết vậy.
Tên mập cảm thấy tên này chỉ còn thiếu bước trực tiếp hỏi bảo tôi chết được thôi, nhưng có thể cho tôi chết một cách rõ ràng được không.
"Sự kiện tượng người bán thân của bảo tàng Phong Thành, và sự kiện tàu quỷ trên hồ Khoa Tư Nạp trông có vẻ khá dễ, nhưng thực tế chưa chắc đã phải vậy." Giang Thành bình tĩnh nói, hắn cầm chiếc điều khiển từ xa đặt cạnh máy tính lên và mở lại hình chiếu. Sau khi điều chỉnh, bên trên xuất hiện thông tin về sự kiện tàu quỷ trên hồ Khoa Tư Nạp.
Khi bức ảnh chụp nhiều khuôn mặt tươi cười quỷ dị trên con tàu quỷ xuất hiện, một cảm giác ớn lạnh lại lan tràn.
Giang Thành nhìn bức ảnh, hỏi: "Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy cái gì?"
"Quỷ." Tên mập lẩm bẩm: "Rất nhiều con quỷ."
"Con tàu này không phải là một chiếc tàu du lịch bình thường, và những người trên đó cũng không phải là khách du lịch." Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào bức ảnh và nói: "Bọn họ có lai lịch khác thường, dường như được quân đội phái đến."
"Người trong quân đội?" Sắc mặt Hòe Dật hơi thay đổi: "Cô có bằng chứng gì không?"
Người trên thuyền mặc đủ loại quần áo, thậm chí có cả phụ nữ ăn mặc khá hở hang, điểm chung duy nhất của bọn họ là trên mặt đều có nụ cười quái dị.
Nhìn hồi lâu, Hòe Dật cảm thấy toàn thân khó chịu, khí lạnh từ mỗi lỗ chân lông từ trong cơ thể như đang tràn ra.
"Anh hãy chú ý nhìn tỷ lệ nam nữ trong số những người này." Giang Hòe Dật nghe xong lại nhìn bức ảnh, dần dần nhìn ra một số manh mối, trong số 10 người trên con tàu chỉ có 1 hoặc 2 người là phụ nữ, hơn nữa hầu như tất cả phụ nữ xuất hiện đều để tóc ngắn.
Bởi vì toàn thân ướt sũng, quần áo đều dính chặt vào người, ngoại trừ một số người đàn ông ở vị trí cao hơn và hơi mập mạp ra, những người còn lại đều rất cơ bắp.
Quả thực, đây không phải là tố chất cơ thể mà khách du lịch thông thường nên có.
"Cho nên... đây là một hành động bí mật được bên phía quân đội lên kế hoạch, nhưng bọn họ lại vô tình đánh thức thứ bên trong hồ." Hòe Dật tựa hồ đã cảm nhận được ra.
"Hành động bí mật là đúng, nhưng bọn họ là đang đi tìm thứ gì đó trong hồ, chỉ là mức độ khó nhằn của thứ đó đã vượt quá mong đợi của bọn họ, cuối cùng đã thất bại." Giang Thành nói.
Hòe Dật cúi đầu, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một thứ gì đó, thứ có thể khiến quân đội hứng thú, hơn nữa còn thất bại, tất nhiên là không dễ đối phó.
Hơn nữa, nếu can thiệp một cách hấp tấp thì dù có giải quyết được sự kiện, thì cũng không thể biết được liệu có bị tìm đến nhà kiểm tra đồng hồ nước hay không.
Vì thế dù nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng không phải là một lựa chọn tốt.
"Tôi hiểu rồi, vẫn là Giang đại ca, và cô Lâm hiểu rộng biết nhiều." Hòe Dật khen ngợi, nhưng sau khi ánh mắt chạm phải ánh mắt oán hận của tên mập, lại nói thêm: "Người anh em Phúc Qúy cũng rất lợi hại, nhìn thấu mà không vạch trần, nhất định là đang chín bỏ làm mười, không muốn khiến tôi trông thật ngu ngốc."
"Hi hi." Tên mập nhìn Hòe Dật càng ngày càng vừa mắt, hài lòng nói: "Tiểu tử cũng khá hiểu chuyện đấy chứ."
Các cao thủ ở trong Đỏ Thẫm quả nhiên là khác, có ba người này hộ tống, Hòe Dật cảm thấy việc đi đến sân ga Tháng Năm cũng không quá đáng sợ.
Đặc biệt là tên mập này, nhìn có vẻ ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng càng là người như vậy lại càng không thể coi thường.
Giang Thành và cô Lâm đều lợi hại đến như vậy, lần này còn đặc biệt mời anh ta làm trợ thủ, trên người tên mập này chắc chắn là có chỗ thần thông khác người. Nghĩ tới đây, Hòe Dật đối với tên mập càng kính trọng hơn: "Anh Phúc Quý, sau này nếu có cần gì thì cứ gọi tôi, việc của anh chính là việc của tôi."
Nhưng ánh mắt của Hòe Dật lại mang đến cho tên mập một cảm giác khác lạ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà có suy nghĩ quá đáng nào với ông mập đây." Tên mập giơ thắt lưng lên nói: "Tôi không chơi gay."
Sau khi nói xong câu này, tên mập cảm thấy nên chừa cho mình một lối thoát, không thể nói quá chắc chắn, nên lại nói: "Cho dù có chơi gay thì cũng không phải với anh."
"Bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành: "Bảo tàng dân tộc kia thì thế nào? Bức tượng kia nhìn thế nào cũng không thấy tà môn như sân ga Tháng Năm?"
"Về bảo tàng dân tộc, mọi người biết những gì?" Giang Thành hỏi.
"Ừm..." Hòe Dật mở miệng nói: "Nơi đó có một bức tượng rất tà ác, nó có thể tự di chuyển, sau đó có thể giết người, cuối cùng sẽ biến thành dáng vẻ của người bị giết."
Nhìn thấy những gì mình có thể nói đều là Hòe Dật nói ra, tên mập tức giận ngậm miệng, vốn dĩ đang muốn biểu hiện một chút.
"Sau đó thì sao?" Giang Thành lại hỏi.
"Sau đó..." Hòe Dật gãi đầu, không hiểu nói: "Sau đó thì không còn gì nữa, Giang đại ca, có phải anh nhìn ra cái gì rồi không?" Anh ta có chút mong đợi nhìn Giang Thành.
"Không có." Giang Thành nhìn Hòe Dật.
Vài giây sau, Hòe Dật mới hiểu ra, vấn đề là không nhìn ra manh mối nào, điều chưa biết luôn là điều đáng sợ nhất, so sánh, trong ba sự kiện, họ biết nhiều nhất về sự kiện sân ga Tháng Năm.
"Chúng ta không biết cách thức giết người của quỷ điêu khắc như thế nào, cũng không biết động cơ của nó. Nếu nó thực sự chỉ dựa vào việc nhìn chằm chằm vào một người mà người đó sẽ chết, thì tôi có thể nói rất rõ với anh rằng, thứ như vậy chúng ta không thể đối phó."
Những điều Giang Thành nói là sự thật, nếu là trước đây hắn có thể thông qua cái chết của người khác phát hiện ra quy luật của quỷ, nhưng lần này đến nơi đó đều là người của mình, hắn không muốn xảy ra bất kỳ tai nạn nào.
"Người anh vừa liên lạc là như thế nào?" Giang Thành hỏi.
"Một người bạn tôi quen trên trang web." Hòe Dật giải thích: "Ây da, nói thẳng ra, cũng không được coi là bạn bè gì, chỉ là một kẻ buôn bán t+hông †in mà thôi" "Mạng lưới kết nối của anh ta tương đối phức tạp, thường có thể lấy được một số thông tin bí mật. Nếu tôi gặp phải việc gì không chắc chắn, thì sẽ hỏi anh ta."
"Tất nhiên là thu phí."
"Rất đắt." Hòe Dật có chút đau lòng nhấn mạnh.
"Tin tức anh ta đưa ra có đáng tin cậy không?" Giang Thành hỏi.
"Đáng tin cậy, chỉ cần anh có thể trả giá, đừng nói là nhiệm vụ, kể cả những tin tức đen tối về Người Gác Đêm, anh ta cũng dám vạch trần. Sự kiện bức ảnh không đứng đắn gây ồn ào thời gian trước, nghe nói chính là đã rò rỉ từ trong tay anh ta, nghe nói, trong số năm người trên ảnh đó có ba người là Người Gác Đêm."
Hòe Dật hạ giọng nói: "Lúc đó có người đồn đoán người mua là Đỏ Thẫm. Việc này nhằm mục đích lấy dư luận tạo đà và lợi dụng những trò troll trên mạng để giáng một đòn kép vào Người Gác Đêm cả về mặt đạo đức và tâm lý."
"Trong khi làm mất uy tín của Người Gác Đêm, đồng thời tẩy trắng chính mình, tăng mức độ phổ biến của thương hiệu Đỏ Thẫm một cách hiệu quả, từ đó giúp họ tuyển người dễ dàng hơn."
"Tất nhiên, tôi không tin cách nói này, đơn giản chỉ là một lời vu khống vô liêm sỉ mà thôi!" Hòe Dật xúc động nói: "Sau khi quen biết với các vị, tôi tin rằng Đỏ Thẫm là một gia đình rất nhiều tình yêu."