Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Hành Động

Chương 593: Hành động Chương 593: Hành độngChương 593: Hành động

Hạ nhân...

Ngay cả mấy người tên mập cũng cảm thấy từ này thật khó nghe.

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao đang tán gẫu vui vẻ mà Giang Thành lại đột nhiên nhằm vào Lưu thọt, mặc dù bọn họ cũng cảm thấy Lưu thọt này có gì đó không đúng.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy từ "hạ nhân", Lưu thọt đang đi khập khiễng dẫn đường đột nhiên dừng lại.

Sau đó, cổ gã máy móc quay lại. Một con mắt của gã nhìn Giang Thành, ánh mắt hơi nheo lại, như thể bên trong ẩn chứa thứ gì đó không thể giải thích được.

Nhìn thấy cảnh này, trái tỉm của tên mập treo lên tận cổ họng. Mặc dù anh ta không cho rằng tên què có sức chiến đấu mạnh, nhưng dù sao đây cũng là Phùng phủ.

Lưu thọt phản ứng, không chừng sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức.

Nhưng Giang Thành lại xem như không có chuyện gì, cũng nhìn chằm chằm Lưu thọt. Khác với ánh mắt của Lưu thọt, ánh mắt Giang Thành không hề hung hãn, lộ thái độ hoàn toàn rằng "những gì tôi nói đều là sự thật, có vấn đề gì sao".

Và có vẻ như hắn có lợi thế hơn khi hai mắt chống lại một mắt.

"Giang tiên sinh, anh nói đúng." Giọng nói khàn khàn của Lưu thọt giống như một miếng sắt cắt cào vào đá: "Chúng tôi thật thô lỗ."

"Hôm nay mọi người trong nhà đều bận, vì vậy tôi sẽ sắp xếp cho các anh gặp mặt sớm nhất có thể." Lưu thọt hạ thấp giọng, lặp lại: "Các anh sẽ sớm gặp được bọn họ thôi."

Nói xong câu cuối cùng, tên mập nhìn thấy một cảm xúc lạnh lẽo trong mắt Lưu thọt.

Sau khi đưa họ về phòng, Lưu thọt khập khiễng rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng què quặt của Lưu thọt biến mất ở góc tường, Hòe Dật lập tức bước tới, đóng cửa lại, mọi người ngồi quây quần trong phòng khách.

"Cái tên Lưu thọt này có gì đó không đúng." Lệnh Hồ Dũng không nhịn được lên tiếng trước, giọng nói rất thấp, tựa hồ lo lắng bị người ta nghe thấy.

"Nói nhảm, ai mà chả thấy có vấn đề." Bì Nguyễn khinh thường nói, sau đó dùng giọng sùng bái: "Nhưng nếu bác sĩ Giang không đặt mình vào nguy hiểm và thăm dò Lưu thọt để kiểm chứng xem có vấn đề gì, liệu anh có biết được không?"

Bị Bì Nguyễn chặn họng, Lệnh Hồ Dũng không thể không im lặng. Để cứu Phan Độ, anh ta và lão đại Triệu Hưng Quốc không ngừng yêu cầu sử dụng mối quan hệ của cục trưởng Kiều để điều tra kỹ lưỡng về Phùng gia.

Hiện tại xem ra, đúng là đã bị tình thế làm cho choáng váng đầu óc rồi.

"Bây giờ có vẻ như có rất nhiều nghỉ vấn về tên Lưu thọt này." Khi Lâm Uyển Nhi mở miệng, tình hình có vẻ được kiểm soát rất tốt: "Đầu tiên, khi mới vào cửa Lưu thọt xác nhận số người chúng ta, nhưng sau khi nhận ra Phan Độ biến mất, gã cũng không có phản ứng gì, như thể đã đoán trước được có người mất tích."

"Thứ hai, chúng ta đến đây để điều tra vụ án. Lưu thọt là người kết nối với chúng ta, nhưng gã lại thờ ơ với diễn biến của vụ án, gã muốn tất cả người nhà Phùng gia đều chết à?"

"Thứ ba, chúng ta đến Phùng phủ đã lâu như vậy, đừng nói Phùng gia, ngay cả hạ nhân cũng chưa từng gặp qua, cho đến bây giờ cũng chỉ có một mình Lưu thọt."

Lâm Uyển Nhi nâng cằm lên, chậm rãi quét ánh mắt qua mọi người: "Những người còn lại trong Phùng phủ đi đâu hết rồi, mọi người đã nghĩ đến chưa?"

"Những chuyện xấu xa không thể giấu diếm được, chẳng lẽ... sợ hãi bỏ chạy rồi hay sao?" Hòe Dật đưa ra lời giải thích.

"Vậy tại sao Lưu thọt lại không bỏ chạy?" Triệu Hưng Quốc hỏi: "Ý tôi là, nếu gã ở lại chỉ để đối phó với đám thuật sĩ giang hồ đến để điều tra vụ án hoặc trừ tà, thì gã có thể sống bên ngoài Phùng phủ và đợi người tới. Nếu lại có người tìm đến cửa thì chỉ cần mở cửa cho họ vào, đâu cần gã phải ở trong phủ mọi lúc."

"Rất đơn giản, nếu như gã không phải kẻ ngu và không muốn chết, thì gã có thể chắc chắn quỷ sẽ không hại mình. Hoặc là gã có một cái gì đó đặc biệt có thể dựa vào." Trần Cường hơi nheo mắt lại nói.

Quỷ chắc chắn sẽ tiếp tục phạm tội, và nhìn hiện tại, họ cũng đã trở thành mục tiêu của quỷ, nên việc chạy trốn đơn giản là không nên.

Cách duy nhất là phải nhanh chóng xác định danh tính của quỷ, tìm hiểu chỉ tiết sự việc rồi mới giải quyết.

"Tối nay không thể rúc ở trong phòng được." Lạc Hà lên tiếng, chuyện cũng vô dụng, bọn họ vẫn sẽ phải chết.

Theo bài ca dao và cốt truyện do Yoko cung cấp, rất có thể con quỷ này đến từ đảo quốc Nhật Bản, quê hương của Yoko.

Nó có liên quan gì đó đến ngôi miếu thần quỷ dị kia.

Hình nộm có thể là một cách để kích hoạt quỷ giết người, thậm chí là phương tiện để quỷ kết nối với thế giới thực, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là xác định xem trong Phùng phủ có còn ai hay không, trong đầu Giang Thành có một suy đoán rất đáng sợ.

Đó là, những người trong Phùng phủ không phải vì sợ hãi bỏ chạy mà... tất cả đều đã chết, bị quỷ tàn sát.

"Tôi đồng ý, tối nay chúng ta cần phải hành động, ở trong phòng chỉ có thể kéo dài thời gian sống sót thôi. Khi thời hạn kết thúc, tất cả đều sẽ chết." Giang Thành nhìn Lạc Hà.

Trong nhiệm vụ này, muốn mạng không chỉ có quỷ, mà còn cả cục trưởng Kiều, người có súng trong tay. Khi hết thời hạn 7 ngày mà vụ án không có kết quả, có khi anh ta sẽ xử bắn hết.

Những người có mặt ở đây phần lớn đều là những người thông minh, có đầu óc rõ ràng về việc phải lựa chọn gì. Hành động đã được xác định, bước tiếp theo là sắp xếp các chỉ tiết.

"Có hai mục tiêu chính của chiến dịch tối nay. Thứ nhất là điều tra tình hình trong Phùng phủ, tốt nhất là tìm được người khác ngoài Lưu thọt."

"Thứ hai, chính là Lưu thọt này." Khi nhắc đến Lưu thọt, ánh mắt Giang Thành hơi thay đổi: "Chúng ta phải tìm ra chỗ gã ở, xem có manh mối gì không."

"Được, tôi đồng ý."

Nghe thấy hành động này, Triệu Hưng Quốc Lệnh Hồ Dũng là người đầu tiên đồng ý. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, cho dù bọn họ có thể chờ đợi thì Phan Độ cũng không thể đợi được.

Vừa rồi bọn họ đi kiểm tra thân thể Phan Độ, những vết trên cơ thể tiếp xúc với giường đặc biệt rõ ràng, đã có dấu hiệu mưng mủ.

Từ khoảng cách xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Nghe vậy Hòe Dật gật đầu, tò mò nhìn Giang Thành. Giang Thành đã không nói chuyện được một lúc. Hắn đang cầm bút trong tay, vừa viết vừa vẽ lên mặt sau của một tờ giấy.

"Đây là..." Lệnh Hồ Dũng đi lên. Giang Thành cất bút đỉi, lật tờ giấy và chỉ vào những người khác, có người không khỏi chớp chớp mắt, trước mặt bọn họ là một tấm bản đồ.

Những nét vẽ sạch sẽ và sắc nét, một ngang và một dọc, thô kệch nhưng mà không qua loa, có thể thấy người vẽ tranh có kỹ năng vẽ tranh rất vững vàng.

"Đây là những gì tôi vẽ dựa vào trí nhớ, sẽ có một số khác biệt với thực tế, mọi người cũng nhau xem xem." Giang Thành dùng bút chỉ vào vị trí chính giữa phía trên, đó là một ô vuông, rõ ràng là tượng trưng cho thứ gì đó: "Đây là vị trí của chúng ta bây giờ."

"Đây là pháp đàn, đây là nhà ăn mà chúng ta đã đến." Giang Thành dùng bút chỉ ra từng địa điểm một rồi đánh dấu lại: "Đây là tòa nhà kiểu phương Tây nơi Phùng gia sinh sống, chúng ta cần phải có một nhóm lẻn vào đây để kiểm tra tình hình."

"Một nhóm khác phải lợi dụng ban đêm để tìm kiếm theo hướng này. Có thể là ở khu vực này, sai khác sẽ không quá lớn." Giang Thành dùng bút vẽ một vòng tròn trên giấy: "Chỗ ở của Lưu thọt hẳn là ở gần đây, mỗi lần đến gã đều đi từ hướng này."

"Cẩn thận khi tìm kiếm, tên Lưu thọt này..." Giang Thành dừng một chút: "Sợ là không dễ dàng gì."
Bình Luận (0)
Comment