Chương 596: Tranh trang trí
Chương 596: Tranh trang tríChương 596: Tranh trang trí
Đi lên tầng hai, đối diện là một hành lang, trên hành lang có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ chót.
Giống như một đôi mắt đầy ác ý, nhìn chằm chằm vào người sống đang đến gần.
Trong ấn tượng của mọi người, những chiếc đèn lồng đỏ chót như thế này đã rất hiếm gặp, dù có treo lên cũng nên treo bên ngoài cổng.
Trực tiếp treo ở trong hành lang ngay ngoài căn phòng như thế này, là lần đầu tiên thấy, một cảm giác kỳ quái nổi lên trong đầu, bên dưới đèn lồng còn có chùm tua rua màu đỏ tươi.
"Âm thanh gì thế?" Hòe Dật kinh ngạc hỏi, giọng nói của anh ta không lớn, nhưng nghe lại cực kì bất an.
Mấy người nín thở, sau đó, một tiếng ca lúc có lúc không từ cuối hành lang truyền đến, phẫn uất, ai oán, bi thương... Chỉ nghe giai điệu thôi cũng khiến người ta như muốn bật khóc ngay lập tức.
Trần Cường đột ngột nheo con ngươi lại, giai điệu này... vật mà lại mang đến cho anh ta một cảm giác quen thuộc, anh ta đã từng nghe thấy, ngay cách đây không lâu!
Đó là..." Hoa anh đào rơi ".
"Là bài hát quỷ kia." Toàn thân Bì Nguyễn không khỏi run rẩy, trong đoạn ghi âm cuộc điện thoại từ Na Như Hổ, bài hát " Hoa anh đào rơi " vang lên làm nền cho cuộc gọi.
Sau đó họ biết được tên bài hát và câu chuyện đằng sau nó từ Yoko.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, còn biết được ngôi miếu tọa lạc ở quê hương của Yoko.
Người rơm cầu được từ trong miếu dường như có mối liên hệ mật thiết với quỷ trong sự kiện linh dị này.
Sau khi Lạc Hà suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định: "Cẩn thận một chút, chúng ta qua đó xem thử."
"Qua đó?" Hòe Dật vẻ mặt do dự.
"Sợ cái gì, nếu thật sự đáng chết thì có trốn đi đâu cũng vô ích." Giọng nói bất mãn của Phó Phù vang lên, nói xong là người bước đầu tiên, đi sâu hơn vào hành lang.
Lúc này, mọi người cũng không còn đường thoát, chỉ có thể cắn răng đuổi theo. Đi ngang qua vị trí hai chiếc đèn lồng đỏ, mọi người đều vô thức quay người nhìn đi chỗ khác, tránh xa nó ra, như thể đến quá gần hoặc chạm vào đèn lồng sẽ gây ra nguy hiểm không thể lường trước vậy.
Sau khi đi ngang qua đèn lồng, hai bên hành lang có những căn phòng, trông giống như nơi ở của nhà họ Phùng.
Các cửa đều đóng kín, cánh cửa gỗ tối màu mang lại cho mọi người một cảm giác kỳ quái, có người dừng lại lắng nghe, bên trong cửa yên tĩnh như không có người ở.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái là trên mỗi cánh cửa đều có dán một bức tranh.
Bức tranh nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là một bức tranh trang trí bình thường, không những không đắt tiền, ngược lại thậm chí còn có vẻ rẻ tiền, nội dung bức tranh cũng không có điểm gì kỳ lạ.
Nhưng dựa theo điều kiện của nhà họ Phùng, tại sao lại dán thứ như vậy lên cửa phòng ngủ?
Điều này không thể không thu hút sự chú ý của mọi người.
Hơn nữa, tiếng ca hư ảo như có như không phát ra từ cuối hành lang dần dần nhỏ đi, bây giờ gần như đã không thể nghe được nữa.
Trong đầu Hòe Dật chợt nảy ra một suy đoán, dường như mục đích của việc tiếng ca đột ngột vang lên là để thu hút sự chú ý của họ, từ đó dẫn họ đi lên cầu thang và đến đây.
Mặc dù tiềm thức mách bảo anh ta tiến về phía trước sẽ rất nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn đè nén ý nghĩ này.
Chẳng lẽ lui trở về thì không có có nguy hiểm hay sao?
Đừng quên, đây là ác mộng, nếu như đã lựa chọn bước vào đây, vậy thì phải đã chuẩn bị sẵn sàng bị quỷ giết chết bất cứ lúc nào, cho dù anh ta hiện tại có thể tránh khỏi nguy hiểm, thế vậy còn lần sau thì sao?
Theo yêu cầu của nhiệm vụ, nếu sau 7 ngày không thể kết thúc nhiệm vụ và tìm ra chân tướng thì tất cả sẽ chết, bị Cục trưởng Kiều trói lại và bắn chết.
Vừa đi vừa dừng, có thể thấy mọi người đều rất căng thẳng, cuối hành lang là một góc ngoặt, đối diện với góc ngoặt là một căn phòng rõ ràng là lớn hơn, đồng thời cũng sang trọng hơn.
Nói chính xác thì chắc là một dãy phòng tương tự như phòng ngủ chính, chỉ xét về diện tích thì đã lớn hơn một phòng ngủ bình thường gấp ba lần. địa vị cao trong nhà họ Phùng, nói không chừng chính là Phùng lão gia.
Mà tiếng ca hư ảo như có như không kia, chính là phát ra từ căn phòng này.
Giống như những căn phòng khác, cửa của căn phòng này cũng có một bức tranh trang trí, nhưng vì cửa là cửa đôi làm bằng gỗ nguyên khối nên diện tích bức tranh cũng lớn hơn một chút.
Ngay khi bọn họ đang xem bức tranh, một cơn gió từ đâu thổi tới, giây tiếp theo, cửa của căn phòng khẽ rung lên một cái, sau đó dưới cái nhìn của mọi người cửa mở ra một khe nhỏ.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, thông qua khe cửa, lại có một luồng ánh sáng màu đỏ lọt ra, phản chiếu xuống mặt đất như một đường thẳng được vẽ bằng máu tươi.
Lúc này, cách tốt nhất chính là đến gần xem xét tình hình bên trong, nhưng bầu không khí hiện tại quá quỷ dị, không ai dám làm như vậy.
Ngay lúc đang do dự, một người đứng ra, Lạc Hà một tay cầm cuốn sách bìa đen, tay kia nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa cứ vậy bị đẩy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Hòe Dật căng thẳng nuốt nước bọt, Bì Nguyễn há to miệng, không dám phát ra một tiếng động.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, khung cảnh trong phòng hiện ra trước mắt mọi người, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc giường lớn hướng ra cửa.
Hai cây nến đỏ dày bằng cánh tay đứng ở hai bên giường.
Khi tầm nhìn dịch chuyển từng chút một, chiếc chăn trên giường đang phồng lên, hiển nhiên là có người đang nằm bên trong.
Không chỉ một người, mà là hai người.
Chỉ là từ góc nhìn của bọn họ, không thể nhìn thấy được khuôn mặt.
Ngay lúc Phó Phù gắt gỏng chuẩn bị bước vào phòng nhìn xem, đột nhiên nghe thấy một tiếng "lẹt xẹt", ở ngay bên tai mình, hóa ra là bức tranh trên cửa không biết là thế nào, giống như một góc không được dán chặt, bỗng nhiên rơi xuống.
Giây tiếp theo, khi nhìn rõ thứ đằng sau bức tranh, Phó Phù lập tức dừng chân lại, tiếp theo hơi thở cũng trở nên gấp gáp. ...
"Phù-"
"Phù-"
Lệnh Hồ Dũng thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào làn sương mù dày đặc như chất lỏng bên ngoài với vẻ mặt kỳ quái. cầu nói ra thì lại không thể nói được.
Có điều liên tưởng tới chuyện xảy ra trước đó, anh ta không khỏi cảm thấy may mắn.
Cách đây không lâu, anh ta tỉnh dậy sau giấc ngủ, sau khi tỉnh dậy, bên trong căn phòng chỉ còn lại anh ta là người duy nhất, à... nói như vậy có thể không chính xác, nhưng sự thật là, chỉ còn lại anh ta là người sống duy nhất còn có thể thở.
Triệu Hưng Quốc đã biến mất, chỉ còn lại Phan Độ, người đã không còn thở và chẳng khác nào một chết, ở cùng anh ta.
Chuyện này thật quá quỷ dị.
Anh ta ngay lập tức tỉnh táo.
Tương tự như phân tích trước đây của Phan Độ, anh ta lập tức nhận ra Triệu Hưng Quốc sẽ không bao giờ rời bỏ mình mà không có lý do, nhất định là đã xuất hiện nguy hiểm nào đó, và... mối nguy hiểm này nằm ngay trong phòng của bọn họ.
Gần như ngay lập tức, anh ta nhìn Phan Độ đang nằm trên giường.
Là anh ta!
Nhất định là Phan Độ đã xuất hiện sự thay đổi nào đó chưa biết!
Không thể ở trong phòng được nữa, anh ta phải rời đi ngay, hơn nữa anh ta còn nhớ rõ ràng, tuy nhắm mắt một lát nhưng anh ta không hề ngủ, tất cả chuyện này nhất định có liên quan đến quỷ.
Không dám quấy rầy Phan Độ, anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng, sau khi mở cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cửa mấy phòng khác cũng đang mở ra.
Bên trong không có một ai.