Chương 598: Người vợ
Chương 598: Người vợChương 598: Người vợ
Không biết tại sao, trong đầu anh ta lại đột nhiên hiện lên hình bóng của người rơm.
Anh ta hạ quyết tâm, từng chút một đi sâu vào hành lang, cửa hai bên đều đóng kín, phía trên treo những bức tranh trang trí bình thường, ít nhất là anh ta không nhìn ra có cái gì kỳ quái.
Rẽ vào một góc, sẽ thấy một căn phòng rõ ràng là rộng hơn, đồng thời cũng sang trọng hơn.
Không giống như đám người Lạc Hà phải chủ động mở cửa, Lệnh Hồ Dũng gặp may mắn hơn, cánh cửa gỗ hai cánh màu đen lúc này đã mở sẵn một nửa.
Thông qua cánh cửa hé mở, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn bên trong.
Có một người đang đứng cạnh giường, một chiếc đèn lồng màu đỏ được đặt dưới đất.
Ngọn nến bên trong đèn lồng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, như thể có gió đang thổi.
Người đó đang quay lưng lại với anh ta, hơi cúi đầu, hình như trong tay đang cầm thứ gì đó, cánh tay thỉnh thoảng duỗi thẳng về phía người trên giường.
Điều này đối với người khác có thể khó hiểu, nhưng lại đánh thức trí nhớ sâu xa của Lệnh Hồ Dũng, anh ta lập tức nhận ra người xách đèn lồng tới này, là đến bón thuốc cho người nằm trên giường.
HAj2"
Ngay lúc Lệnh Hồ Dũng đang định tiếp tục quan sát thì đã bị phát hiện, sự xuất hiện của anh ta hiển nhiên là đã dọa sợ đối phương.
Đúng như dự đoán của anh ta, người đứng cạnh giường trên tay đang cầm một bát thuốc, trong bát có một chiếc thìa để đút thuốc.
Nhưng vì ánh sáng nên anh ta không nhìn rõ mặt người đó.
"Đừng căng thẳng, tôi là người do Cục trưởng Kiểu phái tới." Lệnh Hồ Dũng lo lắng sẽ gây ra hiểu lầm, lập tức giải thích: "Tôi tới đây, là để giúp mọi người."
"Cục trưởng Kiều ..." Đối phương dường như đang do dự.
Giọng nói đó giống như của một người đàn ông, cũng trạc tuổi mình, đoán chừng có thể là con trai của Phùng lão gia. Nghĩ đến đây, Lệnh Hồ Dũng tiếp tục nói: "Cục trưởng Kiều lo lắng nơi này lại xảy ra chuyện kia, cho nên phái chúng tôi đến đây giúp đỡ, tôi vẫn còn vài người bạn đồng hành nữa, rất nhanh anh cũng sẽ gặp được thôi."
Nghe vậy, người đàn ông dường như thả lỏng hơn một chút, đặt bát thuốc lên bàn sang một bên: "Là các anh đấy à, tôi nghe người gác cửa Lưu thọt có nhắc tới rồi, chỉ là đêm hôm khuya khoắt đến đây, là để..."
"Là như thế này, chúng tôi cũng muốn đến thăm vào ban ngày, nhưng Lưu thọt nói ban ngày không tiện cho mọi người, hơn nữa còn nói Phùng lão gia bệnh rất nặng, không cho phép chúng tôi đến quấy rầy." Lệnh Hồ Dũng nói nhanh.
Không biết vì sao, ở đây anh ta cứ luôn cảm thấy bất an, sau khi hiểu rõ tình hình, anh ta chuẩn bị lập tức rời đi.
"Cha tôi quả thực bị bệnh rồi, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như anh ta nói, bây giờ đã có thể ra khỏi giường vận động rồi." Người đàn ông nói rồi hướng mắt về phía giường, giọng buồn bã nói: "Ngược lại là tình trạng của vợ tôi hiện tại rất tồi tệ."
Lời còn chưa dứt, Lệnh Hồ Dũng đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, có không ít người đi tới, có lẽ là năm, sáu người thậm chí nhiều hơn: "Vĩnh Nhi, con đang nói chuyện với ai thế?"
Một ông già chống gậy, được ai đó đỡ bước ra khỏi hành lang tối tăm.
Ông ta mặc bộ đồ gấm, nhìn qua rất đắt tiền, nhưng bộ quần áo đó dù sang trọng đến đâu cũng không thể che giấu được khuôn mặt hốc hác của ông ta, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trũng sâu, cử động không thể giải thích được, cảm giác cứng đờ.
Lệnh Hồ Dũng nghỉ ngờ tiếng bước chân ở tầng dưới chính là của ông ta.
Ông già chính là chủ nhân thực sự của nhà họ Phùng, Phùng lão gia.
Nắm bắt cơ hội, Lệnh Hồ Dũng lập tức nêu rõ thân phận của mình với ông già và những người phía sau, mấy con mắt đồng thời nhìn qua nhìn lại trên khuôn mặt của Lệnh Hồ Dũng.
"Hoá ra là như vậy." Phùng lão gia chậm rãi nói, rồi bước tới với sự hỗ trợ của một người phụ nữ trung niên: "Vất vả cho các cậu rồi, chờ sau khi nhà họ Phùng chúng tôi trải qua kiếp nạn lần này, tất sẽ trọng tạ."
" Phùng lão gia khách sáo rồi." Lệnh Hồ Dũng đáp.
Nói xong, Lệnh Hồ Dũng quay người nhìn về phía chiếc giường, từ góc độ của mình, anh ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc chăn trên giường nhô lên, mơ hồ có hình dáng của một người, nhưng kể từ sau khi đi vào, lại không Là... ngủ say rồi?
Hay là vì lý do nào khác.
Trong đầu Lệnh Hồ Dũng vô cớ nảy sinh ra rất nhiều suy đoán, khơi dậy sự tò mò, anh ta bắt đầu ghép lại hình dáng của người phụ nữ trên giường trong đầu, những hình ảnh tương tự lại mang đến cho anh ta một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Trong một khung cảnh tối tăm, một người phụ nữ bị bệnh nặng, một người đàn ông đang bón thuốc bên cạnh...
"Vĩnh Nhi, con đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Một giọng nói già nua cứng ngắc vang lên, Lệnh Hồ Dũng sửng sốt một lát rồi trả lời theo bản năng: "Không có gì đâu, cha, con... con đang nghĩ đã đến lúc Nhược Hi phải thay thuốc rồi, để con đi thông báo cho y tá...
Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên khựng lại, sau đó như chợt nhận ra điều gì đó, anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào Phùng lão gia, vẻ mặt kinh hoàng, đôi môi của người đàn ông kia thỉnh thoảng lại nhếch lên, nhưng âm thanh mà ông ta phát ra hoàn toàn phù hợp với cử động môi!
Lúc này, Phùng lão gia trông giống như một con rối giật dây quỷ dị, nhìn anh ta bằng một đôi mắt già nua, và trống rỗng.
Lệnh Hồ Dũng chợt nhận ra, trong mắt của Phùng lão gia, hoàn toàn không chiếu ra bóng dáng của mình.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên: "Không có gì đâu, cha, con... con đang nghĩ đã đến lúc Nhược Hi phải thay thuốc rồi, để con đi thông báo cho y tá, ở đây có cha thì con yên tâm rồi."
Khi giọng nói đó vang lên trong đầu, trái tim Lệnh Hồ Dũng như rơi vào hang băng, một cơn ớn lạnh ập đến từ đầu đến chân.
Đó vậy mà lại là... giọng nói của chính anh ta!
Sau đó, anh ta chợt nhận ra tại sao mình có thể nhìn rõ khuôn mặt của Phùng lão gia và tất cả những người khác, nhưng lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong phòng.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là do ánh sáng trong phòng hơi tối, nhưng giờ nghĩ lại, càng giống như có một đám sương mù không thể xua tan trên mặt người đàn ông.
Giống như sương mù mê hoặc anh ta bên ngoài!
Quỷ!
Anh ta mới là quỷ! Gần như dùng hết dũng khí, Lệnh Hồ Dũng quay cái cổ cứng ngắc nhìn người đàn ông phía sau.
Khi tầm nhìn mở rộng, sương mù trên mặt người đàn ông lắng xuống như băng và tuyết trong nước sôi, sau đó, một khuôn mặt giống hệt anh ta xuất hiện.
Dần dần, cách bố trí của căn phòng cũng thay đổi, căn phòng vốn sang trọng và khổng lồ trở nên bình thường, diện tích cũng nhỏ đi rất nhiều.
Bên cạnh giường có một chiếc giá đựng chai màu trắng nhạt, chiếc giường biến thành một chiếc giường sắt bình thường, màu xanh nhạt, loại phổ biến nhất trong bệnh viện, phía trên trải một chiếc chăn trắng rộng rãi.
Bên cạnh giường còn có một đôi dép nữ.
"Lệnh Hồ Dũng" như không phát hiện ra điều gì, vẫn đang lặp đi lặp lại chuyện của mình như cũ, anh ta từ từ cúi người xuống, đến gần người phụ nữ trên giường, lúc này đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hốc hác của người phụ nữ.
Phần dưới của khuôn mặt và cổ được quấn trong một lớp gạc dày, mơ hồ có một thứ mủ màu vàng nhạt đục chảy ra.
Những ký ức phủ đầy bụi bặm được đánh thức, Lệnh Hồ Dũng toàn thân run rẩy, như thể anh ta đã quay trở lại đêm mưa nhiều năm trước, hiện trường vụ tai nạn xe hơi tưởng chừng như bình thường đó.
Xe của bọn họ đâm vào một thân cây cong bên đường.
May mắn thay, Lệnh Hồ Dũng điều khiển xe chỉ bị thương nhẹ, nhưng vợ của anh ta thì lại không được may mắn như vậy, điểm va chạm xảy ra ở phía ghế lái phụ, quán tính cực lớn gần như đã bẻ gãy đốt sống cổ của cô.