Chương 60: Gương
Chương 60: GươngChương 60: Gương
"Anh à." Phùng Lan mở to mắt nhìn chằm chằm vào máy ảnh trong tay Giang Thành: "Anh đây là..."
"Ai cho phép cậu chụp ảnh!" Nữ bảo vệ cầm đầu lớn tiếng mắng, tức giận xông về phía cửa, hiển nhiên là hoài nghỉ nhóm người Giang Thành muốn mượn chuyện này thổi phồng lên.
Những bài báo tương tự trong các tin tức rất phổ biến.
Cơ thể của cô ta có thể sánh ngang với tên mập, phỏng chừng nếu thực sự phải động thủ, sức chiến đấu của ba nữ nhân viên bảo vệ cũng đủ khiến bọn họ chịu không nổi.
Ngay khi nữ bảo vệ bước ra khỏi cửa, Giang Thành đã thức thời giơ máy ảnh lên, sau đó xóa đi bức ảnh trước mặt cô ta.
Nữ nhân sững người, như thể không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại dễ nói chuyện đến thế.
'"Đều là hiểu lầm." Chân Kiến Nhân là người đầu tiên lên tiếng, khoảnh khắc nhìn thấy nữ bảo vệ bước ra khỏi cửa, cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: "Bạn tôi chắc chỉ bị lạc đường thôi."
"Đúng rồi." Anh ta ra vẻ nghỉ hoặc hỏi: "Mọi người... đã bị mất thứ gì sao?"
Nữ nhân quay đầu liếc La Nhất một cái, ánh mắt hơi cổ quái, một lúc sau mới nói: "Cái này thì không."
Chân Kiến Nhân thấy vậy tiếp tục hỏi: "Nếu như không mất thứ gì, sao cô có thể nói anh ấy là kẻ trộm?"
Bên trong lại có một nữ nhân đi ra, trông gầy hơn nữ nhân cầm đầu, nhưng cường tráng hơn.
Eo có ghim một chiếc dùi cui, khàn giọng nói: "Chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng đây là ý của lãnh đạo."
Đôi mắt của nữ nhân dài và hẹp, trông có vẻ bất lực.
"Vị lãnh đạo nào?" Dư Văn đột nhiên hỏi.
Nữ nhân do dự một lát, sau đó dường như cảm thấy có nói với bọn họ cũng không sao, nên nói: "Là."
"Chủ nhiệm Lý là chủ nhiệm giáo vụ của chúng tôi." Phùng Lan trông cũng như là lần đầu tiên biết chuyện này, giải thích với mọi người: "Cô ấy vào trường đã rất nhiều năm rồi, nghe nói trường có thể phát triển như ngày nay, cũng là nhờ vào cô ấy." "Lời nói của cô ấy rất có trọng lượng ở đây."
Chủ nhiệm Lý...
Mọi người ghi nhớ cái tên này.
Xem ra lại là một NPC quan trọng khác.
"Thế chủ nhiệm Lý đâu?"
"Cô ấy không có ở đây." Nữ nhân cầm đầu trả lời.
"Nhưng chúng tôi muốn dẫn bạn của chúng tôi đi." Chân Kiến Nhân hơi khom người, tỏ vẻ rất thân thiện, anh ta nhìn nữ nhân trước mặt nói: "Chúng tôi là được quý trường mời đến đây để quay phim cho lễ kỷ niệm, buổi chiều có tổng duyệt."
"Tôi nghĩ nếu vì sự hiểu lầm này mà bị trì hoãn, có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không cần thiết."
"Cái này..." Mấy nữ bảo vệ sắc mặt khó coi.
Bọn họ cũng biết về lễ kỷ niệm sắp tới.
Lễ kỷ niệm được tổ chức mười năm một lần, rất hoành tráng.
Đến lúc đó tất cả lãnh đạo nhà trường đều sẽ tham dự.
Hàng loạt hậu quả do việc trì hoãn hoạt động như vậy gây ra, bọn họ có nghĩ cũng không dám.
Nhưng xử lý thật nghiêm chuyện này, lại là ý định của chủ nhiệm Lý.
Phùng Lan nhìn thấy sự bối rối của các nhân viên bảo vệ, vì vậy lên tiếng nói: "Các chị xem thế này được không, để anh ấy đi trước, để anh ấy đi quay phim."
"Nếu như trong khoảng thời gian này các chị tìm được chứng cứ xác thực có thể chứng minh anh ấy trộm đồ, thì tới tìm anh ấy cũng không muộn."
"Thế nếu như anh ta chạy mất thì sao?" Bảo vệ chưa nói câu nào lên tiếng hỏi, giọng nói nặng nề.
"Tôi sẽ để mắt đến anh ấy." Phùng Lan đảm bảo.
Sau khi cân nhắc, các nữ bảo vệ chỉ có thể đồng ý.
"Vậy giao cho cô đấy." Nữ bảo vệ cầm đầu nói: "Cô Phùng."
Nói xong thì hướng về phía La Nhất phất phất tay, ý bảo có thể rời đi.
La Nhất đi vài bước đã đến chỗ mọi người, sau khi Chân Kiến Nhân thay mặt mọi người cảm ơn, nhóm người quay lưng rời đi.
Trương Nhân Nhân một mình ở cuối cùng, cô ta đi rất chậm, sau khi bóng từ trong bộ đồ ngủ của mình.
Là một tấm gương.
Chiếc gương cực kỳ thông tắc, đường viền sắc bén, giống như một mảnh vỡ sau khi một tấm gương lớn bị vỡ.
Cô ta cầm chiếc gương lên, quay lưng về phía phòng 304, thông qua hình ảnh phản chiếu quan sát các nhân viên bảo vệ bên trong.
Sau một lúc...
"Phù-"
Cô ta từ từ thở ra một hơi, may mắn thay, tình huống xấu nhất trong dự liệu của cô ta đã không xảy ra.
Ngay khi cô ta định cất chiếc gương, quay người rời đi.
Khóe mắt vô tình liếc nhìn mép gương.
Giây tiếp theo, cô ta đột ngột mở to mắt.
Trong ảnh phản chiếu của gương, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt cực lớn.
Mặt lớn không ngừng đến gần, như sắp chiếm toàn bộ mặt gương!
Điều đáng sợ hơn nữa là trên khuôn mặt đó có một cái miệng lớn đầy máu!
"AI A all"
Cô ta thất thanh hét lên.
Tay rung mạnh, chiếc gương rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn.
Giang Thành đứng sau lưng cô ta ngậm cái miệng đầy máu lại, sờ sờ cằm, có chút bất mãn nói: "Cô Trương, tôi chỉ muốn mượn chiếc gương của cô để quan sát răng hàm sau của tôi thôi, bởi vì gần đây tôi đang tuổi dậy thì, nó hình như bị viêm, nhưng..."
Giang Thành còn chưa nói xong, mấy người đã đi xa lại chạy trở về.
Dư Văn nhìn chằm chằm vào Giang Thành và Trương Nhân Nhân, theo thói quen đưa mắt nhìn người đang có tỉnh thần bất an.
"Chuyện gì vậy?" Dư Văn lạnh lùng hỏi.
"Không... không có gì..." Trương Nhân Nhân toàn thân run lên, như còn chưa hồi phục.
"Không có gì, cô kêu cái quỷ gì?"
Chu Thái Phúc sớm đã không thích Trương Nhân Nhân, tiếng hét đột ngột vừa rồi khiến anh ta suýt chút nữa đã ngã xuống cầu thang. "Được rồi, được rồi." Giang Thành đứng ra, chủ động giải vây cho Trương Nhân Nhân.
"Cô Trương cũng không phải cố ý, chỉ là quá căng thẳng thôi, mọi người đừng trách cô ấy."
Lúc này, có người chú ý tới những mảnh vụn trên mặt đất.
Khuôn mặt dần trở nên cổ quái.
Phùng Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên hô lên: "2:10 rồi!"
Tổng duyệt là nhiệm vụ chính, cho dù Phùng Lan không giục, cũng không ai dám chậm trễ.
Mọi người chạy một mạch đến phòng học nhạc ở tầng 4.
Tuy chỉ cách nhau một tầng nhưng văn phòng và phòng học nhạc một hướng nam một hướng bắc.
Khoảng cách thật sự không gần.
Khi bọn họ chạy đến cửa, đã có những sinh viên trông giống như cán bộ chờ đợi bên ngoài, khi bọn họ nhìn thấy Phùng Lan, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô Phùng." Trong đó có một nữ sinh đeo kính tròn chạy lon ton về phía trước chào hỏi: "Chỉ đợi mọi người nữa thôi, thầy Ngô nói thiết bị của bọn họ đã điều chỉnh xong rồi, còn hỏi khi nào thì bắt đầu."
Cô ta nói rất nhanh, xem ra cũng bị giục một cách bất lực nên nhỏ giọng phàn nàn: "Đã đến giục tới lui mấy lần rồi."
"Bây giờ em đi nói với bọn họ, chúng ta đến rồi, 5 phút sau bắt đầu."
Nữ sinh đáp lại rồi mở cửa đi vào.
"Tôi đi xem các nhóm khác, đối chiếu danh sách nhân sự một chút." Phùng Lan nói với Dư Văn.
Cô ta có ấn tượng khá tốt với người phụ nữ này, đối phương thuộc dạng hiếm thấy không tồi, nhưng không gây khó chịu cho phụ nữ.
Anh khí, ít nói, điểm tĩnh, trông rất đáng tin cậy.
"Được." Dư Văn gật đầu với cô ta, mặt không chút biểu cảm.
Phùng Lan xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, dường như nhớ tới chuyện gì, cô ta quay đầu nhìn La Nhất mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi Phùng Lan đi, ánh mắt của mọi người đều liếc nhìn La Nhất.
Chuyện mà anh ta bị bắt, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Cái người được gọi là chủ nhiệm giáo vụ kia có khả năng cao cũng biết rõ nội tình.
Nhưng... điều mà mọi người quan tâm nhất là -
Rốt cuộc anh ta đã lấy được thông tin gì?
Có lẽ...
Anh ta đã biết thân phận của nữ quỷ, thậm chí là cả chân tướng về cái chết... 2