Chương 603: Tôi sợ
Chương 603: Tôi sợChương 603: Tôi sợ
"Ông già?" Ánh mắt Lưu thọt chợt trở nên kỳ quái, mặc dù từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn cho đám người Giang Thành một loại cảm giác rất kỳ quái.
"Đúng rồi." Giang Thành giả vờ thần bí nói: "Ông ấy chỉ ngồi xổm trong góc, khoảng cách với tôi, khoảng... khoảng từng này."
"Không đến 10m, lúc đó trời tối, ở giữa có một tầng sương mù, tôi cũng không nhìn rõ, nhưng..." Giang Thành đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi nghe thấy ông ấy đang khóc, kiểu khóc rất là đè nén, vừa khóc vừa nói điều gì đó."
"Đáng tiếc lúc đó tôi quá sợ hãi, giọng nói của ông ấy lại nhỏ, nên tôi không nghe rõ."
"Cuối cùng tôi thấy ông ấy khóc đáng thương quá, nên đành phải bước tới vỗ vỗ vai ông ấy, nhưng không ngờ... cơ thể ông ấy, cơ thể của ông ấy!!"
Giang Thành bất giác cao giọng, biểu cảm càng lúc càng sinh động.
Tên mập, Bì Nguyễn, Hoè Dật nhìn Lưu thọt có vẻ như đã nghe nhập thần, đang không ngừng nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy người với người đúng là có sự khác biệt.
Ngược lại là Lâm Uyển Nhi lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn dành thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cơ thể của ông ấy lại trở nên vặn vẹo, sau đó... sau đó Phùng lão gia, Phùng lão gia cứ như vậy quay đầu lại. Thật đáng sợ quá, ông ấy nắm lấy tay tôi, tôi liền vùng vẫy, giãy giụa bằng tất cả sức lực của mình."
"Nhưng tay của ông ấy giống như kìm sắt, đáng sợ hơn nữa là, ông ấy hét lớn với tôi, nói..." Giang Thành nhìn Lưu thọt, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng: "Ông ấy nói mình là chết oan, cả nhà bọn họ đều chết oan, bảo tôi hãy tìm lại da cho bọn họ, trả lại cho họ!"
Sau khi nghe xong câu chuyện bịa ra của bác sĩ, đừng nó là Lưu thọt, ngay cả tên mập, người biết rõ về bác sĩ, cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Sau đó thì sao?" Lưu thọt hỏi.
Giang Thành xua xua tay, bộ dạng như sợ hãi tột độ: "Sau đó hết rồi, sau đó tôi sợ hãi tỉnh lại, sau đó nữa thì anh liền tới."
Nghe vậy, Lưu thọt dừng lại vài giây, sau đó mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cậu vừa mới nói..." Anh ta nhìn Giang Thành: "Phùng lão dia là có ý aì2" " Phùng lão gia?" Giang Thành trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Có... có sao?"
Tuy rằng trong mắt chợt thoáng qua sự khiếp sợ, nhưng hiển nhiên không thoát khỏi tầm mắt Lưu thọt: "Phải, cậu đã nói như vậy, cậu đã nhắc đến Phùng lão gia."
"Tôi không nhớ nữa rồi." Giang Thành xòe tay ra, bộ mặt vô lại nói.
"Cậu...
Lưu thọt đang định mở miệng, Lạc Hà bên cạnh đã tóm lấy khe hở, kinh ngạc nói: "Anh Giang làm sao có thể mơ thấy Phùng lão gia, lại còn muốn lấy lại da của mình nữa, chuyện gì mà khủng khiếp quá vậy."
"Chẳng lẽ Phùng lão gia..." Lạc Hà quay đầu nhìn Lưu thọt, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng lại không tiện nói ra.
"Tình hình trong phủ khá phức tạp, có một số chuyện tạm thời không thể nói rõ hơn cho mọi người được." Lưu thọt vẻ mặt công tư phân minh, liếc mắt nói: "Đây cũng là vì tốt cho mọi người thôi."
Nghe vậy, tên mập bĩu môi, lần nào NPC trong phó bản cũng đều nói là vì tốt cho mình, có một số tình hình không tiện tiết lộ, nhưng cuối cùng kết quả đều là, nếu không phải bị quỷ giết chết, dẫn đến manh mối bị gián đoạn, thì cũng là bản thân NPC có vấn đề, mục đích đương nhiên là để giết chết bọn họ.
Không lãng phí thêm lời nào với Lưu thọt nữa, mọi người cũng không ăn sáng trong phủ nữa, đã rời khỏi Phùng phủ, sau đó dừng lại ở một góc đường cách xa Phùng phủ.
"Chúng ta hãy tách ra ở đây đi, chúng tôi đi tìm Yoko, các anh đến studio chụp ảnh." Giang Thành lên tiếng, nói với Lạc Hà.
Trong số ba người Lạc Hà, Phó Phù và Triệu Hưng Quốc, Giang Thành cảm thấy cũng chỉ có anh ta là người trông còn đáng tin cậy.
Để Lạc Hà đến studio chụp ảnh vẫn còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, đó chính là vì những bức ảnh trong điện thoại di động đều do anh ta chụp, trong đó nói không chừng còn ẩn giấu manh mối nào đó.
Mà những manh mối rải rác này, rất có thể sẽ đóng một vai trò quan trọng trong studio chụp ảnh.
"Tôi đi cùng các anh." Lâm Uyển Nhi từ trong nhóm người đi ra, rất tự nhiên đứng bên cạnh Lạc Hà và Phó Phù, ngữ khí cô bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định thương lượng.
Khi cô đến gần, trên mặt Lạc Hà và Phó Phù cũng có thêm một cảm dilác kỳ aquái mắc dù chỉ là thoöána aua: "Được rồi, cứ như vậy đi." Giang Thành xoay người cùng những người còn lại rời đi, tên mập mỗi bước đi quay lại ba lần, ý định là lo lắng cho Bì Nguyễn và bà chủ Lâm.
Nhưng không ngờ tới là, ngoại trừ Hoè Dật và Trần Cường trông như đang có tâm sự, những người còn lại đều đang nhìn bọn họ rời đi.
Bà chủ Lâm, Bì Nguyễn, Lạc Hà còn có cả Phó Phù.
Trong số đó, ba người Lạc Hà, Phó Phù và Bì Nguyễn đứng tụ lại cùng nhau, bà chủ Lâm lại cách bọn họ xa một chút.
Tên mập đột nhiên có một cảm giác kỳ quái, hình như... hai nhóm không phải là đối đầu với nhau, giữa bọn họ dường như có một ranh giới vô hình.
Nước sông không phạm nước giếng.
Với tư cách là người bên phía Giang Thành, Trần Cường Hoè Dật đương nhiên biết tầm quan trọng của Lâm Uyển Nhi, hai người đều duy trì sự tôn trọng và phục tùng tuyệt đối đối với người phụ nữ xinh đẹp và thần bí này.
"Sếp Lâm, đây là canh bánh bao, là đặc sản địa phương này, lúc ăn hãy chậm một chút." Hoè Dật nói: "Cẩn thận đừng để bị bỏng."
Hoè Dật ở bên trái, Trần Cường ở bên phải, đối với hành vi nịnh nọt của Hoè Dật, Trần Cường nhìn anh ta một cái, trong lòng cảm thấy thật xấu hổ.
Đối với một đội ngũ, điều cần nhất là những con người có giá trị, theo anh ta thấy, biểu diễn của Hoè Dật không có gì nổi bật.
"Không ăn nữa." Lâm Uyển Nhi nói: "Ngấy."
Trần Cường nghe xong thân thể run lên, lập tức lấy ra hạt dẻ rang đã được bóc vỏ cung kính đưa qua: "Cô Lâm, ăn chút hạt dẻ đi." Anh ta lén nhìn Hoè Dật vẻ mặt oán hận, cố ý cao giọng nói: "Hạt dẻ giảm ngấy."
Đám người vừa đi vừa dừng, Lâm Uyển Nhi trông vó vẻ như không chút vội vã, dọc đường nhìn đông nhìn tây, khí chất của cô rất phù hợp với thời đại này.
Trông như một người vợ lẽ của một gia đình giàu có.
Trên đường đi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đến trước studio chụp ảnh trước đó, Bì Nguyễn đột nhiên lên tiếng: "Hửm?", sau đó từ từ ngẩng mặt lên.
"Sao vậy?" Hoè Dật chú ý đến hành vi của Bì Nguyễn, cũng bước tới gần. Rất nhanh, mọi người liền nhận ra một điểm, những bức ảnh dán trên kính của studio ảnh... đã biến mất.
Thực ra cũng không phải là biến mất mà là đã bị thay thế, những bức ảnh của người Nhật trước đây được giấu ở những nơi khó thấy đều đã biến mất.
Ngày hôm qua bọn họ còn vẫn nhìn thấy, rõ ràng là nó đã bị thay đi.
Đẩy cửa, một nhóm người bước vào.
Studio chụp ảnh nhìn từ bên ngoài không lớn lắm, nhưng khi thực sự bước vào mới thấy bên trong khá độc đáo, vừa bước vào là một căn phòng tương đối rộng, có ghế sofa ở một vị trí tương đối xa một chút.
Ghế sofa rất cũ và tay vịn bị hư hỏng, trông như là được bới ở đâu ra.
Trên chiếc bàn nhỏ trước ghế sofa có một ngọn đèn dầu, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, nguồn sáng duy nhất còn lại này có vẻ rất quý giá.
Sau khi xác nhận tạm thời an toàn, Lạc Hà quay người lại và bắt đầu xem những bức ảnh được dán phía sau cánh cửa kính.
Anh ta dùng tay chạm vào tấm kính, một lúc sau mới đứng thẳng lên, nói với giọng khẳng định: "Mới thay xong, trên đó vẫn còn keo."
Hôm qua bọn họ mới tìm ra manh mối này, hôm nay bức ảnh đã được thay thế, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì trong đó cũng có gì đó ám muội.
Họ đưa ánh mắt về một hướng khác, nơi tối hơn, nhìn bằng mắt, trông như cách một tầng gì đó, nhưng có thể mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh phát ra.
Trông giống như... một căn phòng tối. (phòng rửa ảnh)