Chương 63: Ám ảnh
Chương 63: Ám ảnhChương 63: Ám ảnh
Đêm càng ngày càng tối, nhưng xuyên qua màn đêm vẫn có thể nhìn rõ vô số vết lốm đốm trên trần nhà.
Không có gì ngoài những vết bẩn đó.
Tên mập thu hồi ánh mắt, nghỉ hoặc nhìn Giang Thành, khóe miệng động đậy một hồi, mới cẩn thận nói: "Bác sĩ, tôi không hiểu ý của anh..."
"Đã 12 giờ rồi." Giang Thành cầm máy ảnh trong tay, nhưng lại nhìn về phía cửa.
Tên mập càng nghỉ hoặc.
"Hôm qua... không có người chết." Giang Thành nói.
Nghe vậy, thân thể tên mập dừng một chút, sau đó không khỏi run rẩy, nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Thành nói: "Bác sĩ, không có người chết chẳng lẽ không tốt hay sao?"
"Tốt." Mặt của Giang Thành không nhìn ra biểu cảm gì: "Nhưng không bình thường."
"Chẳng lẽ ngày nào cũng có người chết mới là bình thường?" Tên mập cao giọng nói.
"Đúng." Giang Thành gật đầu khẳng định: "Ít nhất một người."
Bọn họ đã ở được tròn ba ngày trong nhiệm vụ này.
Nữ sườn xám chết vào đêm ngày đầu tiên Long Đào chết vào buổi chiều ngày thứ hai.
Bây giờ đã là ngày thứ tư rồi.
Thật vậy, ngày hôm qua không có ai chết.
Cho dù có đôi chút khó khăn, nhưng mọi người đều bình an trở về ký túc xá.
"Bác sĩ." Tên mập nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Có khi nào là do anh căng thẳng quá rồi không? Quỷ chắc cũng cần nghỉ ngơi."
Giang Thành không để ý đến anh ta.
Một lúc sau, tên mập lại thuyết phục: "Bác sĩ, anh đã làm rất tốt rồi, cũng đừng đặt áp lực quá lớn cho mình."
Giang Thành nhìn đi nhìn lại chiếc máy ảnh trong tay.
Chân Kiến Nhân đã quay lại gần như toàn bộ phòng học nhạc từ trong ra ngoài, thậm chí cả giáo viên và học sinh, nhưng vẫn không có tăm tích PCỦa quỷ. Quỷ... như biến mất trong không khí vậy.
"Xet xetI"
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Ánh mắt Giang thành tập trung, lập tức nhìn về hướng cửa.
Công tắc đèn treo ở ngay cạnh cửa.
Tên mập đứng trước công tắc bị ánh mắt đột ngột của Giang Thành làm cho giật mình.
"Bác sĩ." Anh ta vội vàng giải thích: "Tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tôi có linh cảm rất xấu, tôi nghĩ chúng ta nên bật đèn lên thì tốt hơn."
Như vậy cũng tốt, dù sao thì đêm nay hắn cũng không định ngủ.
Có tên mập bầu bạn, cũng sẽ không thấy chán.
Nhưng ngay khi hắn cúi đầu xuống, chuẩn bị xem lại video một lượt.
Cơ thể hắn đột ngột đông cứng lại.
Chiếc đèn treo trên đầu vẫn sáng, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt.
Theo tầm nhìn của hắn, có một cái bóng nhỏ ngay dưới người hắn.
Như sương mù không bao giờ tan.
Tên mập phát hiện ra bất thường của Giang Thành, lập tức lên tiếng hỏi: "Bác sĩ, anh làm sao thế?"
Không có ai trả lời.
"Bác sĩ?" Tên mập nhấn mạnh.
Nỗi bất an trong lòng anh ta ngày càng mạnh mẽ.
Ngay khi anh ta sắp mất bình tĩnh—
Giang Thành đột nhiên động đậy, hắn đặt máy ảnh xuống, sau đó cầm lấy chiếc túi đựng máy ảnh màu đen treo bên cạnh, cho máy ảnh vào.
"Mập này." Giang Thành vừa thu dọn vừa nói: "Mau thu dọn đi."
"Bác sĩ, trên người tôi chỉ có chút tài sản này, hơn nữa tất cả đều ở trong quần áo rồi." Tên mập nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cổ họng cuộn lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu: "Nhưng mà... đi bây giờ có phải nguy hiểm quá không?"
Anh ta hiện tại cũng có chút hoang mang, dù sao chỉ mới mấy giờ trước cũng là Giang Thành đã nói với mình, đêm nay có chuyện gì cũng không thể rời khỏi đây.
Anh ta nghỉ ngờ nhìn Giang Thành. sau đó gói chúng lại cùng với những chai hồng trà lớn và rỗng đã uống, đặt chúng sau cánh cửa.
Tiếp theo quay lại, cởi áo khoác của mình ra, rồi đến quần dài.
Tên mập bất đắc dĩ nhìn Giang Thành, đang cởi chỉ còn một cái quần đùi.
"Bác sĩ." Tên mập trợn to hai mắt: "Anh đây là..."
Một giây sau, giống như một con cá, Giang Thành "vung" một tiếng chui vào trong chăn.
"Mập này." Giang Thành phát ra tiếng kêu thoải mái, giọng nói hơi trầm: "Mau thu dọn, trước tiên tắt đèn đi, tôi phải đi ngủ rồi."...
Đêm nay chắc chắn là một cực hình đối với tên mập, anh ta bụng chất chứa đầy thắc mắc, chưa kịp hỏi thì Giang Thành đã ngủ mất.
Tuy rằng anh ta cũng hoài nghỉ Giang Thành giả vờ.
Có thể một lúc sau, lại đột nhiên chồm dậy kéo anh ta bỏ chạy.
Vì vậy, anh ta không cởi quần áo mà ngồi đợi cả đêm.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng.
Có tiếng bước chân ngoài cửa.
"Ai?!" Tên mập cảnh giác hỏi.
"Là tôi." Người đến trả lời: "La Nhất."
Đúng là giọng nói của La Nhất, hơn nữa...
Tên mập quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã rạng sáng.
Giang Thành cũng từ trong chăn thò đầu ra, mơ màng nói: "Để anh ta chờ một chút, tôi không quen mặc quần áo trước mặt đàn ông."
Tên mập theo ý Giang Thành, đáp: "Chờ một chút, chúng tôi còn chưa dậy!"
Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng "xì—", như thể La Nhất cũng không nổi nóng với hai người này.
"Anh có chuyện gì không?" Tên mập hỏi.
"Lát nữa đến phòng của chúng tôi họp, mọi người nghiên cứu xem tiếp theo phải làm như thế nào?"
"Được."
Nghe vậy tên mập đồng ý, La Nhất rời đi, anh ta còn phải đi thông báo cho người của 406.
Không nữờ đúng lúc nàv cánh ca 40A sau lưng đêt liên mở ra cái đầu của Giang Thành thò ra từ bên trong, gọi với: "Người anh em La Nhất, xin hãy dừng bước!"
La Nhất nghe vậy xoay người lại, nhìn Giang Thành trong bộ dạng này, biểu cảm có hơi kì lạ.
"Lát nữa hãy đến phòng của chúng tôi họp đi, Giang Thành tràn đầy tự tin nói: "Như vậy tôi sẽ cảm thấy mình được coi trọng một chút."
La Nhất ngây người ra, như thể chưa hiểu ra ý của Giang Thành, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Được rồi, vậy cậu hãy nhanh chóng chỉnh lý đi."
20 phút sau, mọi người đều tập trung tại phòng 404.
Tối hôm qua có mưa, nhưng hôm nay lại là một ngày đẹp trời hiếm có.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn mây.
Trải đều vào bên trong phòng.
Mở cửa sổ ra, còn ngửi thấy mùi tươi mát sau cơn mưa.
Về việc của La Nhất ngày hôm qua, mấy người 406 đều không thích anh ta.
Chu Thái Phúc càng biểu lộ ra sự nghỉ ngờ không che đậy với anh ta.
Khi thời hạn của nhiệm vụ càng ngày càng gần, bầu không khí cũng ngày càng căng thẳng hơn.
"Thời gian còn lại không nhiều nữa." Sắc mặt của La Nhất cực kém, anh ta cũng cảm thấy sự bài xích của mọi người đối với mình.
Nhưng anh ta không giải thích, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho mọi việc rắc rối hơn.
"Cái này còn cần anh nói?" Chu Thái Phúc lầu bầu, anh ta cậy lúc này có Dư Văn đang ngồi cạnh mình, tự tin nhiều hơn không ít."Chờ đến khi lễ kỉ niệm bắt đầu, chúng ta đều sẽ phải chết ở đây."
La Nhất thấy thế sắc mặt sa sầm xuống.
Chân Kiến Nhân lườm Chu Thái Phúc một cái, cười lạnh nói: "E rằng anh Chu đã quá lạc quan rồi."
“Anh có ý gì?"
"Anh cho rằng chúng ta vẫn còn mạng để kéo dài đến lúc đó sao?' Chân Kiến Nhân cởi cúc áo sơ mi, nhìn chằm chằm anh ta nói: "Buổi tổng duyệt thứ hai quỷ đã biến mất, điều này chứng tỏ nó đã hoàn thành một loại đột phá nào đó, những quy tắc trước đó đã không thể trói buộc nó được nữa."
"Tôi nghĩ rằng buổi tổng duyệt thứ ba chính là cơ hội cuối cùng của thứ ba, mọi người đều phải chết!"
Tên mập nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ai biết buổi tổng duyệt thứ ba là khi nào?"
Không ai trả lời.
Tên mập lặng lẽ yên tâm hơn.
"Ngày mai." Dư Văn đột nhiên lên tiếng, cô ta móc từ trong túi ra một cái điện thoại màu đỏ, vung vẩy nói: "Phùng Lan thông báo với tôi, 10 phút trước."
Sau đó sắc mặt cô ta dần thay đổi: "Địa điểm như cũ, thời gian là... nửa đêm."