Chương 667: Chỗ ngồi
Chương 667: Chỗ ngồiChương 667: Chỗ ngồi
"Chỉ cần không phải là quỷ, thì là cái gì cũng được." Tên mập nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Mới nói được mấy câu, 5 người đã đi đến trước mặt bọn họ, có thể cảm nhận được rằng đối phương cũng đang cảnh giác với ba người họ.
"Mấy người là ai?" Hòe Dật hỏi.
"Đừng lo lắng, chúng tôi cũng giống như các cậu." Một người đàn ông trung niên râu quai nón nói: "Đều là từ chiếc xe buýt kia đi xuống."
Nhắc đến chiếc xe buýt, sắc mặt của những người đi cùng rõ ràng là không được tự nhiên cho lắm.
Giang Thành nhìn người trung niên mấy lần, rồi lên tiếng hỏi: "Tôi cũng ở trên xe buýt, sao lại không thấy các anh?"
"Các anh ngồi phía trước, chúng tôi ở phía sau." Một người đàn ông khác nói, khoảng trên dưới 25 tuổi, giọng nói tương đối ôn hòa, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt.
Giang Thành sau đó hỏi thêm mấy câu, đối phương đều có thể vo tròn kín kẽ, nhưng về vấn đề bà lão lại nảy sinh bất đồng.
"Chúng tôi không nhìn thấy bà lão nào cả." Người đàn ông trung niên nhìn Giang Thành bằng ánh mắt kỳ quái nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là thông báo tìm người mất tích được phát trên đài phát thanh."
"Đài phát thanh?"
"Đúng." Người đàn ông trung niên nói: "Chính là đài phát thanh trên chiếc xe buýt đó, sao vậy, các cậu không nghe thấy sao?"
"Không có."
Trong xe vậy mà còn có đài phát thanh, đây là điều mà Giang Thành không ngờ tới, xem ra trong xe có nhiều bí mật hơn bản thân tưởng.
Suy nghĩ một lát, Giang Thành nắm lấy sơ hở trong lời nói của người đàn ông trung niên: "Anh nói anh nhìn thấy chúng tôi, nhưng bà lão kia lại ở ngay bên cạnh chúng tôi, còn nói chuyện với chúng tôi, tại sao anh lại không nhìn thấy?"
Nghe vậy, người ở giữa liền giải thích: "Chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy khoảnh khắc các anh lên xe, sau đó thì biến mất trong sương mù, chúng tôi cũng đâu có dám đến đó".
"Thế trong xe các anh có nghe thấy gì không, ngoại trừ đài phát thanh?" Giang Thành nhìn người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có, âm thanh chỉ có từ đài phát thanh, nhưng chúng tôi đã nhìn thấy một số thứ."
Dừng một chút, người đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn một người phụ nữ phía sau: "Cô Thẩm, cái này cô nói đi."
Một người phụ nữ cao ráo, trang điểm nhẹ lên tiếng: "Tôi ngồi ở vị trí tương đối xa về phía sau, có một người ngồi ngay phía sau tôi 4 hàng ghế. Người đó cầm một chiếc ô màu đen che mất khuôn mặt, nhưng linh tính của tôi mách bảo rằng đó là một người đàn ông."
"Ở phía sau tôi, bên phải, ngồi ở ghế cạnh cửa sổ hàng thứ năm, là một người phụ nữ mặc váy hoa với mái tóc vàng, giống như một con búp bê."
"Sau đó thì sao?" Giang Thành hỏi: "Sau khi phát hiện ra hai người này, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"
Người phụ nữ liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Không."
Giang Thành có chút kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thành, người phụ nữ hỏi ngược lại: "Anh là người mới?"
Nghe vậy, mấy giây sau, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh vốn có của Giang Thành bắt đầu hiện lên một tia hoảng sợ, mặc dù hắn cố gắng che giấu nhưng cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của mọi người.
"Đừng căng thẳng, người có kinh nghiệm sẽ không hỏi vấn để như vậy." Người phụ nữ nói với giọng điệu giảng giải: "Sau khi phát hiện ra bọn họ, tôi đã lựa chọn từ bỏ quan sát, duy trì hiện trạng, hành động hấp tấp làm kinh động đến bọn họ sẽ rất nguy hiểm."
"Tôi có căng thẳng đâu." Giang Thành cau mày, cứng ngắc nói.
Đang nói chuyện, một cánh cửa nhỏ cạnh cổng trường mở ra, một người phụ nữ bước ra, khoảng 40 tuổi, mặc áo len cổ lọ, đeo kính, ăn mặc chỉnh tầ.
Sau khi nhìn thấy đám người Giang Thành, người phụ nữ bước nhanh tới, ánh mắt quét qua từng người một, như đang kiểm tra số lượng người: "Mọi người là sinh viên mới chuyển đến, đúng không?"
"Vâng, đúng vậy." Có người trả lời.
Xem ra đây chính là thân phận mới của bọn họ rồi.
Người phụ nữ quay người lại nói: "Hãy đi theo tôi", rồi dẫn bọn họ vào trong khuôn viên trường. vẫn rất tốt, khuôn viên cũng rất rộng, bọn họ đi bộ khoảng 15 phút mới được đưa đến trước cửa một lớp học.
"Mọi người trước tiên cứ theo học vài tiết, để làm quen với cách dạy của trường chúng ta. Về phần thủ tục, muộn chút nữa tôi sẽ hướng dẫn mọi người đi làm, tiết học quan trọng hơn." Người phụ nữ chỉnh lại kính nói.
Để không làm phiền lớp học bình thường, Giang Thành và những người khác lẻn vào bằng cửa sau, đây là một phòng học bậc thang có thể chứa đến hàng trăm người.
Một vị giáo sư rất già, lưng còng, đang viết và vẽ trên tấm bảng đen trước mặt.
Sinh viên không nhiều, tất cả đều tập trung ở những hàng cuối cùng, còn những hàng đầu gần bục giảng thì chỉ có vài sinh viên, cúi cổ nhìn lên bảng đen, trông rất đáng yêu và dễ thương.
Các sinh viên ở phía sau tụ tập thành từng nhóm hai ba người, tất cả đều cúi đầu chơi điện thoại.
"Hết chỗ ngồi rồi." Tên mập có chút không tình nguyện nói: "Chúng ta chỉ có thể ngồi phía trước rồi."
Ngay khi mọi người chuẩn bị tiến về phía trước, Giang Thành đã đưa tay ra ngăn cản, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào một đồng đội nữ, ra hiệu muốn chiếc túi xách màu đen của cô ấy.
Đây là một người phụ nữ ở độ tuổi 30, nước da hơi sẫm màu, cô ấy luôn im lặng, cảm giác hiện diện rất thấp.
Người phụ nữ đầu tiên liếc nhìn người đàn ông trung niên, sau khi nhận ra anh ta không phản đối, cô đưa chiếc túi cho Giang Thành, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu hắn đang định làm gì.
Sau khi đón lấy chiếc túi, Giang Thành vừa chỉnh lại quần áo, vừa đi đến phía sau một nam sinh, nam sinh đang cúi đầu, cười toe toét với háng của mình, dường như không hề để ý có người đến gần.
Giang Thành cầm chiếc túi lên, vỗ vào gáy nam sinh, khiến đối phương sợ đến mức suýt rơi điện thoại xuống đất.
Ngay khoảnh khắc nam sinh quay đầu lại, Giang Thành nhét túi xách vào dưới cánh tay, nhìn cậu ta với ánh mắt trịch thượng, lạnh lùng hỏi: "Đang làm gì thế?"
Âm thanh không lớn lắm, nhưng đủ mạnh mẽ.
Còn chưa kịp đợi nam sinh phục hồi tinh thần, Giang Thành quay đầu dùng giọng ra lệnh nói với tên mập: "Thầy Vương, ghi lại lớp chuyên môn Ủa câu †a lai sau huổi hon hôm nav †âôi muốn nahe điáo viên của câu †a giải thích."
"Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Giang." Tên mập thò tay vào túi áo, như có thể lấy ra một cuốn sổ, một cây bút hay thứ gì đó từ bên trong vậy.
Nam sinh hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Chủ nhiệm, thấy đừng... thầy đừng làm vậy. Xin hãy cho em một cơ hội. Em là cán bộ hội sinh viên đấy, nói không chừng năm sau có thể thăng chức làm hội trưởng rồi."
"Cút lên phía trước nghe giảng đi!"
"Ây da, ây da, em biết rồi, em biết rồi, chủ nhiệm." Nam sinh khom lưng cúi đầu, cầm lấy túi xách rồi vội vàng chạy lên hàng đầu tiên.
Khi ánh mắt của Giang Thành chuyển động, tất cả sinh viên ngồi phía sau đều tái mặt, sau đó đồng loạt đứng dậy, rồi đi về hàng đầu tiên mà không nói một lời.
Sau khi hàng ghế đầu tiên đã kín chỗ, mọi người bắt đầu tranh giành chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Vị giáo sư già đang giảng bài nghe thấy tiếng động từ phía sau, dừng lại cây bút trong tay, quay người lại, nhìn đám sinh viên đang chen chúc tới, sững sờ trong giây lát.
Sau đó, tháo chiếc kính đọc sách nặng nề của mình ra, run rẩy mở hộp, lấy khăn lau kính ra lau lần nữa rồi nhanh chóng đeo lại.
Sau khi xác nhận không phải ảo giác do thị lực của mình, khóe mắt vị giáo sư già chợt trở nên ẩm ướt.