Chương 70: Hồ sơ
Chương 70: Hồ sơChương 70: Hồ sơ
Chu Thái Phúc đang đứng trước một kệ đựng hồ sơ, thần sắc trông có vẻ hơi kỳ lạ, Dư Văn đứng bên cạnh anh ta.
Ở đây rất tối, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc điện thoại di động trong tay của Dư Văn.
Khuôn mặt của họ được che khuất trong bóng tối.
"Tại sao lại vậy?" Dư Văn nhìn cảnh tượng trước mắt, lông mày hơi cau lại, sự ung dung đã không còn.
Kệ hồ sơ được chia làm 4 tầng, từ trên xuống dưới.
Ngoại trừ tầng một không có dấu vết bị lục lọi, ba tầng còn lại đều bị lục lọi lung tung lộn xộn, trên mặt đất có vương vãi rất nhiều túi giấy kraft.
Chu Thái Phúc quỳ xuống, đưa tay sờ vào.
Trên túi giấy không có bụi lưu lại, là gần đây mới làm thành như vậy.
Nói cách khác, là La Nhất đã làm.
Có vẻ như anh ta đã lấy đi manh mối về nữ quỷ ở đây.
Nhưng... vừa rồi bọn họ đã tìm kiếm rồi, không hề có bất kì phát hiện gì.
Chu Thái Phúc chậm rãi đứng lên, giọng nói lạnh lùng: "Xem ra quỷ đã mang manh mối đi rồi."
Đây là tình huống mà anh ta không mong muốn nhất.
Nửa đêm ngày mai là thời hạn cuối cùng.
Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
"Đi." Không do dự nữa, Dư Văn xoay người đi ra ngoài.
Chu Thái Phúc đi theo phía sau cô, do dự nói: "Đi đâu? Trung tâm thiết bị à?"
"Tòa C, phòng học nhạc."
Sau khi đóng cửa lại, cả hai nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang...
Nơi đây lại khôi phục sự im lặng chết chóc.
Một vài phút trôi qua.
Có một loạt tiếng ma sát cực kỳ khẽ, cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra một khe hở.
Cánh cửa này nằm đối diện với phòng hồ sơ. Một lúc sau, từ trong khe cửa có một con mắt đầy tia máu từ từ xuất hiện.
Con mắt đó nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ, bọn họ đi rồi."
Giang Thành từ trên chiếc ghế mây đầy bụi ngồi dậy, sau khi đứng dậy, trước tiên hắn vỗ vỗ phủi bụi trên mông, kẹp dưới cánh tay là một túi giấy kraft.
Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy vết máu ở góc túi giấy.
"Bác sĩ." Tên mập nuốt nước miếng, nhìn Giang Thành, biểu cảm nịnh nọt cùng khâm phục nói: "Anh thật là lợi hại, làm sao anh biết bọn họ sẽ tới phòng hồ sơ tìm manh mối?"
"La Nhất bị quỷ thay thế, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ đến việc anh ta chết trong phòng hồ sơ, từ đó liên tưởng đến anh ta có thể đã tìm thấy một số manh mối quan trọng nên bị quỷ giết người diệt khẩu." Giang thành đơn giản trả lời.
"Nhưng..." Tên mập nghỉ hoặc một hồi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ không có máy ảnh, làm sao có thể chắc chắn La Nhất bị quỷ đóng giả?"
Giang Thành cầm túi giấy kraft trong tay, miệng túi đã bị xé ra, hiển nhiên La Nhất đã nhìn thấy đồ vật bên trong.
"Là gương." Đổ lật túi giấy kraft, một quyển sổ nhỏ rơi ra từ bên trong, Giang Thành vừa mở ra, vừa thản nhiên trả lời: "Tôi thấy Trương Nhân Nhân đã từng sử dụng, thông qua gương phản chiếu cũng có thể xác thực quỷ."
Nghe Giang Thành nhắc đến Trương Nhân Nhân, tên mập chợt nhận ra vừa rồi không nhìn thấy nữ nhân này.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn về phía cửa, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Trương Nhân Nhân kia đã tách khỏi bọn họ rồi."
"Ừm." Giang Thành nhìn chằm chằm tập tài liệu, vừa lật từng trang, vừa đáp: "Không những đã tách khỏi bọn họ, mà cũng tách khỏi thế giới này rồi."
Như chợt hiểu ra điều gì, tên mập kinh ngạc nói: "Ý của anh là... cô ta chết rồi?"
"Ừm."
Tên mập hơi ngây người ra: "Nhưng quỷ không phải ở..."
"Không phải quỷ làm." Giang Thành khép sổ lại, sắc mặt dần dần thay đổi: "Là Dư Văn và Chu Thái Phúc."
Hắn nhìn vị trí của cánh cửa, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua cửa, "Thời gian... sắp đến rồi."
Tuy rằng nghe không hiểu lời nói của Giang Thành, nhưng tên mập theo bản năng cảm thấy xen lẫn trong đó có một ít nghỉ vấn sâu xa, anh ta biết cho dù mình có hỏi, Giang Thành cũng sẽ không giải thích cho mình.
Đây là một người đàn ông vừa cổ quái, lại cực kì ích kỷ.
Quy tắc ứng xử thúc đẩy hắn hành động, nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
Ngay trên đường tới đây, Giang Thành nắm lấy cổ áo anh ta, khoảnh khắc cúi đầu nhìn anh ta, anh ta thậm chí còn có cảm giác đối phương sẽ giết mình.
"Bác sĩ." Anh ta cẩn thận chuyển chủ đề, vươn cổ nhìn quyển sổ trong tay Giang Thành, hỏi: "Trong đó viết cái gì vậy?"
Giang Thành tùy ý ném quyển sổ qua.
Quyển sổ không lớn, cộng thêm cả bìa cũng không dày, bên trên thiếp vàng mấy chữ viết "hồ sơ học sinh khoa vũ đạo khóa 09".
Đúng như Dư Văn suy đoán, sau khi giết La Nhất, quỷ đã lấy tập tài liệu trên tay anh ta và, đặt nó trở lại chỗ cũ.
Thật tiếc là việc tìm đường và xử lí Trương Nhân Nhân đã lãng phí quá nhiều thời gian của hai người bọn họ.
Kết quả là Giang Thành đã lấy được hồ sơ trước.
Và khi nghe thấy tiếng có người đi lên tầng, bọn họ trốn trong căn phòng nhỏ đối diện với phòng hồ sơ.
Nơi này chắc từng là một văn phòng, không lớn nhưng trang thiết bị rất đầy đủ.
Giang Thành liếc nhìn xung quanh.
Cửa sổ duy nhất trong phòng bị tấm rèm đen che kín, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe hở ở giữa.
Một giá sách màu nâu sẫm đứng cạnh tường, bên cạnh một bình lọc nước màu trắng.
Lúc này, nước trong bình lọc nước đã cạn.
Có 4 hoặc 5 bình rỗng đã thay thế đặt trên mặt đất.
Bình rỗng bị lật sang một bên, bẩn đến không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Vài chậu đất sét đỏ để trồng hoa được xếp ngay ngắn và đặt dưới cửa sổ. Cây cối bên trong sớm đã khô héo không ra hình dạng gì.
Ngay phía sau tên mập, có một cái giá áo bằng gỗ, bên trên có treo vài chiếc áo.
Trên bàn làm việc cũ kỹ có một quyển lịch để bàn, đã lâu Giang Thành không nhìn thấy thứ này, hắn cầm quyển lịch lên xem, phát hiện thời gian cuối cùng dừng lại ở tháng 12 năm 2009.
"Bác sĩ." Tên mập cũng chú ý tới trên quyển lịch để bàn, nhíu mày thật sâu nói: "Người trong văn phòng này hình như là đều rời đi rất vội vã, cũng không mang bất cứ thì gì bên trong đi."
Tháng 12 năm 2009...
Giang Thành như đang suy nghĩ.
Tên mập cầm hồ sơ trong tay, nghỉ hoặc: "Tại sao, trong trường học viện này còn có khoa vũ đạo?"
Tên mập nhớ đây là một trường học viện chuyên về âm nhạc, giáo viên dẫn bọn họ vào đây ban đầu cũng giới thiệu như vậy.
"Học viện âm nhạc Dục Anh đương nhiên là không có khoa vũ đạo, nhưng Học viện nghệ thuật Dục Anh thì có." Giang Thành đáp: "Đó là tiền thân của học viện này."
Nghe vậy tên mập ngây người ra một chút.
"Ở trong hồ sơ có." Giang Thành vội vàng đáp.
Mở lại hồ sơ, tên mập tìm thấy cái tên Học viện nghệ thuật Dục Anh trong đó.
"Nó đổi tên từ khi nào vậy?"
"Mười năm trước, tôi tìm thấy hồ sơ 10 năm tại nơi cất giữ lưu trữ hồ sơ, khi đó, tên đã được đổi thành Học viện âm nhạc Dục Anh." Hắn hơi ngưng lại một chút, nhìn tên mập, nói đầy ẩn ý: "Khoa vũ đạo cũng đã bị hủy bỏ."
Tên mập vô thức ngửi thấy mùi gì đó.
Trường đổi tên đột ngột, khoa vũ đạo bị cắt bỏ, hồ sơ bất minh khó hiểu... tất cả những điều này dường như đều chỉ ra rằng, ở đây có che giấu một số bí mật không ai biết.
Đặc biệt là... liên tưởng đến nữ quỷ với những bước múa ba lê.
"Là bởi vì cái chết của nữ sinh đó, mới phát sinh ra một loạt biến cố này!" Tên mập nắm chặt tập hồ sơ, khẳng định nói.