Chương 795: Đích đến
Chương 795: Đích đếnChương 795: Đích đến
Bầu không khí trong xe ngột ngạt, đại khái khoảng 20 phút sau, chiếc xe dừng lại.
Cửa xe mở ra, bên ngoài một vùng mờ mịt.
May mắn thay, mấy người Giang Thành cũng đã làm quen, chỗ quỷ dị của chiếc xe buýt này, bọn họ đã sớm được lĩnh giáo qua rồi, bên trong và bên ngoài cửa xe buýt hoàn toàn là hai thế giới.
Nếu không đi qua cửa xe, hoàn toàn không thể nhìn thấy phía bên kia.
"Bác sĩ." Tên mập trên mặt tràn đầy nghỉ hoặc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe: "Bây giờ chúng ta xuống xe sao?"
Giang Thành không trả lời, qua hơn 10 giây, cửa xe vẫn không có ý định đóng lại, ắt nghĩ chắc là cũng đang đôi co cùng với bọn họ, có vẻ như là các người không xuống xe, ta cũng sẽ không di.
"Xuống thôi." Giang Thành thở dài: "Hai người đi theo tôi."
Sau khi rời khỏi cửa xe, chân chạm xuống đất, sương mù như chợt tan đi, một thế giới khác hiện ra trước mặt.
Có ánh sáng chiếu lên trên mặt, ngẩng đầu lên, phía trên đỉnh đầu là một ngọn đèn đường.
Khung cảnh xung quanh trông quen thuộc.
Đó là con phố mà bọn họ đã rời đi.
Trời cũng vẫn còn tối.
"Quay về rồi!" Hòe Dật vui mừng kinh ngạc nói, mặc dù hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực là thường lệ của ác mộng, nhưng không biết tại sao, lần này cảm giác lại khác.
Có lẽ là do đã bị kìm nén quá lâu ...
Tìm được xe, trở lại phòng làm việc, đã là nửa đêm sau, Giang Thành hỏi Hòe Dật là quay về tìm em gái mưa, hay là ở lại với bọn họ.
Hòe Dật cực kì kiên quyết yêu cầu ở lại, nói trời sáng rồi đi, anh ta cũng không vội.
Giấc ngủ này rất sâu, Giang Thành mơ thấy rất nhiều người, nhưng không nhìn thấy mặt, đều là bóng lưng, từng người một, đi ngay trước mặt hắn.
Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng, hắn đã cảm thấy quen thuộc, là loại quen thuộc đã khắc sâu vào tâm trí, hắn muốn đuổi lên, nhìn rõ khuôn mặt Bóng lưng chỉ bước đi chậm rãi, nhưng hắn có đuổi theo thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cuối cùng hắn đuổi đến trước một cánh cửa.
Tất cả mọi người đều bước vào cánh cửa này, nhưng chờ khi hắn đến nơi, cửa đã đóng lại.
Đó là một cánh cửa màu đen, rất cao, rất lớn, phía bên phải cửa, có viết con số 13 bằng sơn trắng.
Hắn đợi ở bên ngoài rất lâu, muốn đợi những người đó đi ra.
Đây là một tòa nhà rất lớn, xung quanh còn xây tường bao quanh thành một vòng.
Bức tường màu xám chì, cao đến mức tưởng chừng như chạm tới bầu trời.
Đối với nơi này, Giang Thành có một loại cảm giác khó tả.
Vừa quen thuộc, lại vừa sợ hãi, hắn muốn gõ cửa, nhưng hắn giơ tay lên, lại trì hoãn không dám thả xuống, như thể nếu gõ vào cánh cửa này, thì sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.
Bên trong vang lên tiếng ca khe khẽ.
Đồng tử của Giang Thành dần dần thu hẹp lại.
Tiếng ca huyễn hoặc hư vô, thoát ra từ khe hở trên cửa, từ bức tường và từ mọi nơi có thể, xuyên thấu chính xác đến tai hắn, giống như lễ Mi-sa cổ xưa nhất.
Hắn không nghe rõ lời bài hát cho lắm, nhưng lại có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong giai điệu.
Bên trong tòa nhà, đang tổ chức một lễ tang. ...
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành còn chưa nghỉ ngơi tốt đẩy cửa phòng ngủ ra, Hòe Dật đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài, nhìn thấy Giang Thành đi ra liền nói: "Anh Giang, anh mau khuyên anh Phú Quý đi, từ lúc sáng sớm mới thức dậy đã có gì đó không ổn rồi, anh ấy không chịu nói gì, anh không nhìn thấy đâu, mắt của anh ấy... mắt của anh ấy sưng vù lên to như này này!" Hòe Dật dùng tay ra hiệu.
"Anh ấy đâu rồi?" Giang Thành buông bàn tay đang xoa sống mũi xuống.
"Tầng dưới."
Sau khi xuống tầng, Giang Thành nhìn thấy một người nằm trên ghế sô pha, chỉ lộ ra bóng lưng, nhưng đã có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh †a lúc này: Tên mập này không giấu được điều gì trong lòng, mọi suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt.
Giang Thành biết rõ, anh ta nhất định là đang nghĩ tới Vương Kỳ.
Còn chưa kịp bước tới, tên mập chậm rãi quay đầu lại như cảm nhận được, khuôn mặt đó quả thực khiến Giang Thành giật nảy mình, hai mắt anh †a sưng to như quả đào.
Giang Thành liếc Hòe Dật một cái, trên mặt Hòe Dật viết đầy câu "anh xem, tôi không có lừa anh mà."
Sau khi nhìn thấy Giang Thành, tên mập đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía phòng bếp như một cái xác biết đi: "Bác sĩ, anh đợi một chút, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, để tôi đi lấy."
Giang Thành bước nhanh đi mấy bước, kéo anh ta lại, ngưng một chút, Giang Thành nói: "Anh mập..."
Chỉ một câu nói này, tựa như mở cửa xả lũ, tên mập bỗng nhiên nghẹn ngào nói: "Bác sĩ, đêm qua... đêm qua tôi đã mơ thấy mình về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi, bị thiếu đi rất nhiều người, tôi hỏi những người còn lại, những người khác đâu?
"Bọn họ... bọn họ đều không nói gì, chỉ nhìn về phía một căn phòng."
"Tôi bước tới, đẩy cửa vào phòng, bên trong có một chiếc bàn màu đen, rất lớn, rất dài, xung quanh có đặt những chân nến, trên chân nến có những ngọn nến màu trắng."
"Ở giữa chiếc bàn, có một tấm vải trắng phủ lên, bên ưới tấm vải trắng nhổ lên một hình người."
"Tôi kéo tấm vải trắng lên từng chút một, khuôn mặt đó... chính là khuôn mặt của Vương Kỳ!" Tên mập òa khóc: "Là Vương Kỳ đấy, bác sĩ, tôi nhớ ra rồi, anh ấy là người nhà của tôi đấy!"
"Tôi nhớ rồi, chính là anh ấy!"
Mặc dù Hòe Dật nghe không hiểu lắm tại sao tên mập lại như vậy, còn nhắc đến Vương Kỳ, nhưng sự bi thương hiện rõ trên mặt thì anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được.
"Anh Phú Quý." Hòe Dật Nghị khàn giọng an ủi: "Anh cũng đừng bi thương quá, phải phấn chấn lên một chút."
Hòe Dật cuối cùng mở miệng ra, muốn nói thêm một câu người chết không thể sống lại, nhưng khi lời nói đến môi, lại nuốt xuống.
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua của mình, Giang Thành không khỏi cảm thấy sợ hãi, hắn gần như chắc chắn rằng tòa nhà mà hắn nhìn thấy đêm qua Tòa nhà màu xám nhạt có đánh số 13 chính là nhà của tên mập!
Hơn nữa, cũng là nhà của hắn.
Hắn là Không.
Vương Kỳ nói rằng, đây không phải là con số của hắn ở trong Đỏ Thấm, mà là tên của hắn.
"Anh khác với tất cả chúng tôi, tôi không thích anh, chúng tôi đều không ai thích anh, chỉ có anh ấy là ngoại lệ ."
"Chúng ta là bị giam cầm ở đó, mà nguyên nhân giam cầm, chính là bởi vì anh."
"Chính vì sự tồn tại của anh, mới dẫn đến mọi bất hạnh phát sinh."
"Anh là căn nguyên, cũng là vực sâu."...
Cảnh tượng Vương Kỳ nói những lời này hiện lên trong đầu Giang Thành như một màn trình chiếu, giam cầm hắn như một lời nguyền.
Sương đen xuất hiện trước mắt, đồng tử dần dần giãn ra, không khí cô đơn và tuyệt vọng chưa từng có tràn ngập, như thể có ác quỷ đang thì thầm bên tai.
Một bàn tay không nhìn thấy từ trong cơ thể hắn, sâu hơn nhiều so với chỗ Vô đang ẩn thân, vươn ra, nắm lấy cánh tay hắn.
Bàn tay đó lạnh đến thấu xương, dần dần dùng lực, kéo linh hồn của hắn ra.
Trong nháy mắt, thế giới của hắn chợt tối sầm lại.
Hắn cảm thấy mọi thứ đều đang rời bỏ mình đi, hắn như đang chìm xuống vực sâu của đại dương, lại giống như đi vào một đường hầm vô tận.
Sinh ra trong bóng tối, lại trở về với bóng tối.
Vực sâu... mới là đích đến cuối cùng của bản thân.
Nhưng giây tiếp theo, một cánh tay còn lại của hắn truyền đến cơn đau nhức, cảm giác ấm áp lăn tăn như sóng nước, trong nháy mắt xé nát bóng tối.
"Bác sĩ!"
"Bác sĩ, anh bị sao vậy?"
"Anh đừng dọa tôi, anh nói gì đó đi!"...
Giữa tiếng quỷ kêu và tiếng sói tru, Giang Thành đột nhiên tỉnh dậy, ánh sáng chói lóa, theo sau tia sáng đầu tiên chính là khuôn mặt của tên mập.