Chương 81: Không về
Chương 81: Không vềChương 81: Không về
May mà một đầu của phòng học nhạc này có dạng bậc thang, nước tràn vào chỉ ngập ở dưới bậc một.
Bước lên bậc thang, cuối cùng bọn họ cũng tạm biệt cảm giác cổ quái khi bước trên mặt nước.
Âm thanh bì bõm đó sắp khiến bọn họ phát điên.
Chu Thái Phúc rũ bỏ nước trên giày, nhìn chằm chằm xung quanh, không tự chủ được thấp giọng nói: "Nơi này lớn quá, muốn lục soát toàn bộ, chỉ sợ không kịp."
"Thử tìm trước, nếu như không tìm được gì hết rồi hãy tính." Dư Văn cũng không muốn chia nhau ra.
Đứng tại vị trí của bọn họ nhìn ra xung quanh, bóng tối gần như nuốt chứng nơi này, mọi thứ đều mịt mù.
Hai người bắt đầu từ ngoài cùng bên trái.
Ở đó có đặt một đống nhạc cụ, chắc là được sử dụng trong buổi tổng duyệt, di chuyển qua lại cũng rất rắc rối, nên đặt luôn lại đây.
Vừa nghĩ đến còn không tới 30 giờ nữa, bọn họ sẽ phải tới đây lúc nửa đêm để tham gia buổi tổng duyệt thứ ba, động tác trên tay của hai người càng tăng tốc hơn.
Sau khi tìm kiếm qua, vẫn chưa phát hiện có gì đặc biệt.
Hai người tiếp tục đi vào trong, may thay, ngoài chiếc điện thoại di động trong tay của Dư Văn, Chu Thái Phúc còn mượn Phùng Lan một chiếc đèn pin cỡ nhỏ.
Chính Phùng Lan đã cởi nó ra khỏi chùm khóa.
Ánh sáng không mạnh, chỉ có thể tỏa ra trong một khoảng cách ngắn, nhưng có còn hơn không.
Chu Thái Phúc thận trọng bước từng bước, trên mặt đất rải rất nhiều dây điện, đủ màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn giống như mạng nhện do nhện tỉnh giăng trong động bàn tơ.
Anh ta cố hết sức nhấc thật cao chân để không vấp phải dây.
Mười phút trôi qua, hai người chỉ tìm kiếm được trong một khu vực rất nhỏ, dựa theo tốc độ này, bọn họ sẽ không kịp rút lui trước khi trời tối.
"Không được." Chu Thái Phúc đứng thẳng lưng: "Chúng ta hãy tản ra một chút, như vậy diện tích cũng có thể lớn hơn." lời: "Vậy anh hãy cẩn thận một chút, có tình huống gì hãy gọi em, còn nữa." Cô nghiêm túc nói: "Ở đây có quá nhiều chướng ngại vật, một số có thể chặn tầm nhìn, gặp phải chỗ như thế hãy cẩn thận hơn."
Chu Thái Phúc gật đầu: "Được, chúng ta hãy giữ khoảng cách trong vòng 10 mét."
Ngay khi Chu Thái Phúc chuẩn bị xoay người đến phía bên kia lục soát, Dư Văn đột nhiên kêu lên một tiếng về hướng cửa: "Cô Phùng!"
Sau một lúc...
"Cô Dư" Từ cửa truyền đến tiếng đáp lại của Phùng Lan, nhưng nghe từ giọng nói, Phùng Lan rõ ràng là đã rất sợ rồi: "Làm ơn... hai người hãy nhanh lên, trong này tối quá."
Sau khi nghe Phùng Lan trả lời, Dư Văn mới yên tâm hơn một chút, cô ra hiệu tay cho Chu Thái Phúc đi.
Đi sang phía bên còn lại để tìm kiếm.
Nhưng giữa lý tưởng và hiện thực luôn có một khoảng cách, hai người đang chạy đua với thời gian, dần dần, kỳ quặc phớt lờ khoảng cách giữa nhau, khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Bầu không khí kỳ lạ và không thể giải thích được dần dần ăn mòn bọn họ, bọn họ ngày càng hấp tấp, hành động cũng thô bạo hơn rất nhiều.
Chu Thái Phúc xắn tay áo lên, dịch chuyển ra một chiếc tủ có vẻ có vấn đề, nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy anh ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trong tủ lại sạch sẽ bất thường, không có gì hết.
Trong các khe hở bên dưới chiếc tủ cũng là.
"Cót két—"
Một loạt tiếng cọ xát đột ngột vang lên khiến Chu Thái Phúc đang thở dốc chú ý đến, quay đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ đèn điện thoại di động của Dư Văn bên kia không ngừng nhấp nháy ra thì không có gì khác thường.
"Âm thanh gì vậy?" Anh ta cau mày.
"Cót két—"
Như đang chơi trò trốn tìm với anh ta vậy, vừa cúi người xuống, thì lại nghe thấy âm thanh đó.
Lần này nó khiến cho anh ta phải sởn tóc gáy.
Đó không phải là âm thanh ma sát chói tai do bản lề cửa cũ được đẩy vào giây tiếp theo.
Là một cựu lính đánh thuê, ám sát cũng là một trong những kỹ năng cần phải thành thạo.
Anh ta đã từng tự tay siết cổ một kẻ phản bội bằng một sợi dây, khi người đó sắp chết, sợi dây cũng phát ra âm thanh này.
Anh ta không lập tức hành động, mà hướng phía Dư Văn, dùng giọng khá lớn hỏi: "Em không nghe thấy tiếng gì sao?"
Ánh đèn bên kia lay động, sau đó truyền đến giọng nói của Dư Văn: "Không."
Giọng của cô rất bình tĩnh, Chu Thái Phúc không khỏi thở ra một hơi thật dài.
"Em chú ý một chút." Anh ta nhìn ra xung quanh, đồng thời nhắc nhở đồng đội của mình.
Ở đây đã tối hơn trước, những nơi vốn dĩ còn nhìn thấy đường viền, giờ chỉ còn lại những cái bóng đen xì.
Chu Thái Phúc lấy trong túi ra một gói thuốc lá, thuốc lá là do anh ta đã tiện tay lấy khi đi mua sữa đậu nành vào sáng sớm.
Anh ta không hề nghiện thuốc lá, mà có một cố chấp khó nói.
Có nguồn gốc từ loài muỗi vằn hoành hành trong các khu rừng rậm ở Đông Nam Á.
Cựu chiến binh ở đó đã hút thuốc lá riêng do mình tự cuộn, loại thuốc này có thêm lá cây đã xay.
Nhấp một ngụm rất sảng khoái, cả ngày lẫn đêm không nhắm mắt cũng không thấy mệt.
Anh ta từng hỏi người cựu chiến binh tên của loại cây đó là gì, nhưng ông lão nghiến hàm răng vàng sém, cười nói với anh ta rằng, ở chỗ bọn họ gọi nó là Sang Jiji.
Còn có một tên nữa, là cỏ người chết.
Loài cỏ này rất kỳ lạ, nó mọc ở nơi chôn cất rất nhiều thi thể trong bùn lầy, hơn nữa chỉ mọc ở nơi chôn thi thể còn tươi.
Bàn tay đầy chai sạn của người lính già nắm lấy cánh tay anh ta nói, ông đã tận mắt nhìn thấy, cỏ này, mọc ra từ cánh tay của người chết.
Chu Thái Phúc khi đó đã rất sốc.
Đầu tiên là một chồi non nho nhỏ, sau đó từng chút một hút các chất dinh dưỡng từ trong máu thịt, cuối cùng cây trưởng thành cao khoảng 20 Màu đỏ như máu.
Từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
"Đó là máu thịt của con người ở bên trong đấy." Người cựu chiến binh mỉm cười, cuộn đôi chân đầy bùn của mình trong đôi dép rơm, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Trong ánh mắt mang theo thứ mà Chu Thái Phúc không thể hiểu được.
"Chàng trai." Người cựu chiến binh thậm chí còn không cả nhìn anh ta, cổ họng hút tẩu thuốc quanh năm khô ráp như sỏi: "Hãy nghe một câu khuyên của tôi, đi đi, nhân lúc còn có thể, rời khỏi nơi này, tùy ý đi đâu cũng được, vĩnh viễn cũng đừng quay lại."
"Nhưng... tiền thuê của tôi mới lấy được một nửa." Chu Thái Phúc nói như thể không đành lòng cắt ngang suy nghĩ của người cựu chiến binh, anh ta nửa dỗ dành nửa an ủi: "Tôi làm xong việc này sẽ dừng lại, về nhà lấy vợ, sống một cuộc sống ổn định."
Người cựu chiến binh dường như cũng nhìn thấy sự quanh co của anh ta, thở dài một cái, cũng không nói gì thêm nữa.
Những điếu thuốc lá tự chế thô ráp đang cháy giữa các ngón tay, ngọn lửa cháy rực như máu, hút vào một hơi, cả khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi tanh ngọt.
Người cựu chiến binh hút hết một điếu thuốc, vỗ mông rời đi mà không nói tiếng nào, mang theo khẩu súng trường Aka 47 với bao tay không biết đã bị gấy bao nhiêu lần.
Quần của ông bẩn đến không nhìn thấy màu sắc, một đầu ống quần xắn lên, một đầu kia trực tiếp buông thõng dưới chân, giẫm lên nước bùn phát ra tiếng "bì bõm bì bõm".
Ngay khi Chu Thái Phúc chuẩn bị đứng dậy rời đi, từ khóe mắt vô tình phát hiện, ở bên dưới vị trí mà cựu chiến binh ngồi khoanh chân có một hòn đá.
Không, anh ta nhìn kỹ hơn, đó không phải là hòn đá bình thường.
Đó là một cái bia.
Trên bia có khắc bằng chữ địa phương.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, những chữ khắc đã bị gió bào mòn nghiêm trọng.
Anh ta không thành thạo chữ viết địa phương, chỉ có thể nheo mắt, phân biệt từng chữ một-
"Trong tay... Người nhuốm máu... Không về."