Chương 83: Bóng giấy
Chương 83: Bóng giấyChương 83: Bóng giấy
"Kế đến." Giang Thành cười cười, một tay kéo kéo dây đeo túi máy ảnh lên, nói: "Trần Dao có thật sự nhất thiết phải ép giáo viên của mình như vậy không? Thà đặt cược cả thanh danh của mình, thậm chí cả sinh mạng?"
Hắn lắc lắc đầu: "Làm ơn, đây là hiện thực, chứ đâu phải Mary Su ngốc bạch ngọt không có não."
Ngay khi tên mập chuẩn bị chen vào, tâng bốc Giang Thành, đối phương lại nói tiếp: "Diện mạo và dáng người của Trần Dao anh cũng thấy rồi, miễn cưỡng cũng hợp với tôi, nhưng Tô Úc thì sao, tôi là đàn ông làm ca đêm ở KTV, tôi còn là số một trong nhóm cao cấp..."
"Bác sĩ!" Tên mập hận không thể bịt miệng hắn lại: "Ở đây không có người ngoài, anh đừng diễn nữa, được không?"
Giang Thành bất mãn bĩu bĩu môi.
"Được rồi, điểm thứ tư thì sao?" Tên mập cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay, vừa đi vừa ghi chép.
Chiếc bút vốn đã không to lắm, trên bàn tay mũm mĩm của tên mập lại càng như đang bỏ túi.
"E hèm." Giang Thành e hèm một tiếng: "Điểm thứ tư này rất lợi hại, cũng là điểm quan trọng nhất." Hắn hạ thấp giọng: "Lý Nghiên Vy nói sau đó cô ta từng chuyển đến lớp ba lê, anh còn nhớ không?"
Tên mập suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng, cô ta đã nói như vậy."
"Anh đã từng nghĩ về lý do tại sao cô ta phải chuyển lớp chưa?"
"Chắc là bởi vì Tô Úc." Tên mập dùng đầu kia của bút gãi gãi cằm, không chút do dự nói: "Nếu như bạn trai của tôi ngày nào cũng bị người khác dụ dỗ như vậy, tôi nhất định phải tận mắt canh chừng mới yên tâm."
Giang Thành ngây ra một giây, mấy giây sau mới lặng lẽ nghiêng người bước sang trái một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và tên mập.
"Nhưng Lý Nghiên Vy lại không nhắc đến một chữ nào về khoảng thời gian sau khi cô ta chuyển lớp." Giang Thành cân nhắc nói: "Trần Dao, Lý Nghiên Vy và Tô Úc, ba người bọn họ cùng nhau lên lớp, chỉ nghĩ thôi đã thấy náo nhiệt rồi."
Cây bút của tên mập dừng lại.
"Nếu tôi nhớ không lầm, Trần Dao cũng là sau khi Lý Nghiên Vy chuyển lớp mới tự sát." Giang Thành nhìn chằm chằm màn đêm phía trước, trong giọng nói đột nhiên có chút sầu muộn khó hiểu.
Tên mập như đã nghĩ thông chuyện gì, cất vở và bút đi, nói với Giang Thành: "Bác sĩ, nếu như anh nói, Trần Dao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lý Nghiên Vy, vậy anh nói xem... Lý Nghiên Vy... có khi nào là đã chết rồi không?"
"Cô ta là quỷ?" Giọng nói của tên mập hơi run rẩy: "Là quỷ bị Trần Dao khống chế, dùng để lừa gạt chúng ta?"
"Mục đích là để giết chết tất cả chúng ta!" Anh ta lại nói thêm.
Một lúc lâu sau, Giang Thành lắc lắc đầu: "Chắc là không."
"Lý do là gì?"
Giang Thành dừng lại, quay đầu nhìn tên mập, trong ánh mắt của hắn mang theo một mị lực mê người, tên mập không biết vì sao đến thở mạnh cũng không dám.
"Bây giờ chúng ta vẫn còn sống." Giang Thành lạnh lùng nói: "Đây chính là lý do."...
Không có gió, không có âm thanh.
Chỉ có sự lạnh lẽếo, im lặng, và... bóng tối cùng nỗi sợ hãi vô tận.
Dư Văn nhìn bốn xung quanh, cổ họng lăn lộn không kiểm soát được.
Cô ta nằm bò trên mặt đất, không dám cử động.
Chu Thái Phúc đoán không sai, Dư Văn quả thật là bởi vì phát hiện có quỷ, mới tắt điện thoại di động, sau đó im lặng, chui vào trong bóng tối.
Điều đáng sợ hơn nữa là khi cô ta phát hiện ra con quỷ đó, quỷ đang treo sau lưng Chu Thái Phúc mà không hề có một tiếng động nào.
Theo chuyển động của Chu Thái Phúc, thân thể treo lơ lửng giữa không trung của nó trông có vẻ như cứng ngắc, lại linh hoạt đến quỷ dị.
Dư Văn tự hỏi rằng bản thân yêu Chu Thái Phúc, nhưng điều đó không có nghĩa là mình phải chết cùng anh ta.
Trong ác mộng bị quỷ nhắm đến, gần như là kết cục chết chắc, Dư Văn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn là chết cùng Chu Thái Phu, bởi vì nó thật vô nghĩa.
Cô ta tin rằng, ngay cả Chu Thái Phúc gặp phải tình huống tương tự, anh ta cũng sẽ lựa chọn từ bỏ mình.
Cô ta nằm sấp ở đó, bất lực nhìn quỷ xé quai hàm của Chu Thái Phúc, đồng thời kéo thi thể chết không nhắm mắt, chậm rãi đi vào trong gương. Như một chú thiên nga trắng kiêu hãnh.
Quỷ... biến mất rồi.
Biến mất rất lâu.
Bây giờ... Dư Văn từ từ di chuyển cơ thể, sau đó đứng dậy với những động tác rất khẽ.
Không phát ra bất kì âm thanh nào.
Thậm chí còn không làm xáo trộn không khí ở đây.
Cô ta khom eo đi về phía cửa với tốc độ tương đối nhanh, đồng thời cũng nhón gót, đầu ngón chân chỉ chạm đất, cố gắng phát ra tiếng động nhỏ nhất có thể.
Cô ta thậm chí còn không dám nhìn chiếc gương, vì sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Bây giờ cô ta chỉ muốn trốn thoát.
Đi càng xa càng tốt.
Cô ta cúi đầu, trong bóng tối cẩn thận sàng lọc chướng ngại vật dưới chân, đột nhiên, bước chân dừng lại, phát hiện trên mặt đất đối diện với gương có một cục gì đó màu trắng.
Lúc đến đây cô ta đã tìm kiếm qua nơi này, chắc chắn không có cục màu trắng nào như vậy.
Đây là... do quỷ để lại?
Suy nghĩ trong nháy mắt bị cắt đứt, cô ta nhớ lại khoảnh khắc trước khi Chu Thái Phúc chết, anh ta vung cánh tay phải và nghiêng người sang một bên, như thể sắp ném thứ gì đó về phía mình.
Chẳng lẽ...
Cô ta nhìn chằm chằm vào cục trắng dưới chân mình.
Không kiểm soát được cúi xuống, nhặt nó lên.
Đây là một quả bóng giấy.
Cảm giác và trọng lượng của nó trong tay đã cho cô biết điều này.
Không có ý định mở nó ra ở đây, cô ta nhặt nó lên rồi vội vàng rời đi.
Cánh cửa hé mở, không có ánh sáng bên ngoài cửa.
Cô không rõ là Phùng Lan cũng giống như mình sau khi nhìn thấy quỷ thì trốn đi, hay là đã bị quỷ giết chết.
Chính xác khống chế sức lực của mình, Dư Văn rời khỏi đây mà gần như không gây ra nhiều tiếng động từ cửa, vấn đề phiền phức là nước đọng Khi giày giẫm lên, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng bì bõm bì bõm.
Ngay khi cô ta đi đến góc rẽ, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa phòng học bên cạnh lặng lẽ mở ra, một bàn tay đặt lên vai cô.
Nếu là trên chiến trường, cô ta có ít nhất mười thủ đoạn để xử lý kẻ thò tay ra này.
Nhưng giờ khắc này, cô ta lại biểu hiện vô cùng chân thực, sững người tại chỗ, không dám động đậy, cả khuôn mặt không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy trong tay.
Cho đến khi-
"Cô Dư." Là giọng của Phùng Lan, âm thanh cực kỳ trầm thấp, còn mang theo tiếng nức nở yếu ớt, hiển nhiên là vô cùng kinh hãi: "Vừa rồi... sau lưng anh Chu..."
Dư Văn xoay người, bịt miệng đối phương lại: "Muốn sống sót thì hãy ngậm miệng, đi theo tôi."
Sự hung dữ đột ngột của Dư Văn khiến Phùng Lan sợ hãi, lợi ích của việc này là Phùng Lan ngoan ngoãn đi theo sau cô, đến thở mạnh cũng không dám.
Hai người giẫm lên mặt nước đọng, từ từ di chuyển ra bên ngoài.
Nơi đây màn đêm đã hoàn toàn bao trùm, nước đọng đen kịt thỉnh thoảng cuộn trào, giống như biển sâu không thấy đáy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng Dư Văn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, không liên quan gì đến sợ hãi, chỉ đơn thuần là kỳ lạ, dường như cô ta đã bỏ sót một thứ vô cùng quan trọng.
Hơn nữa... thứ đó ở rất gần cô ta, đặc biệt gần.
Như thể vươn tay ra...
"Bì bốm."
Dư Văn rùng mình một cái, nhất thời không thể kiểm soát được sức nặng của bước chân, chân trái bước ra đã giẫm thẳng vào nước đọng.
Cô ta chợt nhận ra một điểm.
Từ sau khi ra khỏi phòng học nhạc cho đến tận bây giờ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng giẫãm nước của Phùng Lan, chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng cả hành lang.
"Hỏng rồi..."