Chương 875: Tạm biệt
Chương 875: Tạm biệtChương 875: Tạm biệt
Trong xe vẫn mù mịt như trước, tầm nhìn chỉ có khoảng 3 mét.
Hơn nữa khi cửa xe đóng lại, chiếc hộp trong tay Giang Thành liền biến mất.
Điều này khiến Giang Thành bất giác nhớ tới lần trước, cũng là sau khi nhiệm vụ kết thúc, vừa bước lên xe buýt, nữ sinh trong lòng hắn đã biến mất, như thể bị chiếc xe buýt nuốt chửng vậy.
Sự quỷ dị trên xe buýt nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, mọi người theo bản năng tụ tập lại với nhau, ánh mắt của Hạ Cường không ngừng nhìn xung quanh, như muốn nhìn thấu bí ẩn bên trong.
Hòe Dật do dự một chút, vẫn lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, chưa nói đến việc có nhìn cũng vô dụng thôi, lại còn có thể sẽ thu hút thứ bên trong đến." Giọng nói của anh ta không được khách khí cho lắm, nhưng cũng không có sự bài xích như trước đó nữa.
"Bên trong quả nhiên là có những thứ đó sao?" Hạ Cường thu hồi lại ánh mắt, sắc mặt càng thêm thận trọng.
"Đội trưởng Hạ, Hòe Dật nói không sai, trên chiếc xe này không chỉ có chúng, còn có những hành khách khác." Giang Thành dùng ánh mắt chỉ về phía những chỗ ngồi xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ngay xung quanh đây rất có khả năng cũng có, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
Nghe thấy Giang Thành nói vậy, đám người Hạ Cường thì vẫn ổn, nhưng Lâm Mục Vẫn thì trông lại có vẻ tệ hơn một chút.
Sắc mặt cô tái nhợt, lồng ngực phập phồng dữ dội, nếu như không có anh trai Lâm Mục Vân đỡ, cô gái đã thể hiện vô cùng dũng cảm ở cao ốc Hữu Nhuận này chắc sẽ ngã xuống đất rồi.
So với trạng thái thể chất, trạng thái tỉnh thần của cô còn tệ hơn.
Giang Thành nhìn cô, trong đầu hiện lên hình ảnh đang đẩy thẳng chiếc xe hàng về phía Viên Tiểu Thiên.
Quật cường đến như vậy, làm việc nghĩa không chút chùn bước, có lẽ trong khoảnh khắc đó, cô gái này đã dùng hết tất cả dũng khí của mình.
"Em gái, em đừng lo lắng." Hành động cứu Giang Thành của Lâm Mục Vấn để lại ấn tượng tốt trong lòng tên mập, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, quan tâm nói: "Chỉ cần chúng ta không làm gì quá đáng, sẽ không gây ra sự chú ý đâu."
Lâm Mục Vân cũng nói với giọng khích lệ: "Mục Vãn, đừng sợ, cố gắng thêm chú† nữa. chúng †a eắn về nhà rồi" Hai chữ "về nhà" dường như đã khơi dậy sự yếu mềm trong sâu thẳm trái tìm của mọi người, nhất thời không ai lên tiếng nữa, Giang Thành chú ý tới, tên mập vừa rồi còn đang rất phấn khởi, giờ đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại một khuôn mặt nghiêng viết đầy sự cô đơn.
Hắn biết tên mập đang nhớ Vương Kỳ.
Đây là một cái tên có đầu óc rất đơn thuần, những gì đang nghĩ trong lòng đều viết hết trên mặt, cách đây không lâu, Giang Thành còn nói tóm gọn có thể coi là ngu ngốc.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, chính một người như vậy lại có thể âm thầm thay đổi bản thân hắn, lại còn có một nhóm người nhà bị gọi là kẻ điên, nghe tiếng đã khiến người ta sợ vỡ mật, nguyện vì hắn mà bất chấp tất cả.
Trong sâu thằm suy nghĩ của Giang Thành bất chợt này ra một ý nghĩ hoang đường, nếu như thật sự có một ngày nào đó, tên mập này bị tổn thương, bản thân hắn, còn cả Đỏ Thẫm, sẽ ra sao.
"Rắc rắc."
Một loạt âm thanh rất khẽ rất khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Thành.
Hắn lập tức trở nên cảnh giác.
Nhìn theo hướng âm thanh, hắn nhìn thấy cái bóng của mình trên mặt đất, nhưng điều khiến hắn nghi hoặc là, cái bóng đó đang vặn vẹo một cách quỷ dị, hơn nữa hình như... đang thôn phệ thứ gì đó.
Khoảnh khắc hắn chú ý đến Vô, Vô cũng phát hiện ra hắn, hai tên này nhìn nhau chằm chằm, cái bóng đang không ngừng run rẩy dừng lại, ít nhiều còn có cảm giác ngại ngùng.
Giang Thành nhanh chóng hiểu ra, thứ mà Vô đang nuốt chửng và hấp thụ chắc hẳn là gã sát nhân trong nhiệm vụ lần này.
Mà sở dĩ chiếc hộp kịch bản sau khi lên xe liền biến mất, là do bị Vô lấy đi!
Nhất định là như thế rồi!
Hồi tưởng lại, lần nhiệm vụ trước cũng là như vậy, đến cọng lông cũng không có được, ma ăn tim nhất định là cũng bị Vô ăn vụng rồi!
Lần trực quan nhất là, Vô ngay trước mặt hắn, kéo người rơm khổng lồ mà Yamamoto Senji đã kế thừa đi, kéo nó vào góc tường, cũng ăn luôn!
Chuyện này thật sự là... cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao thì những thứ quỷ dị này hắn có giữ lại cũng không có tác dụng gì mấy. Vô hấp thụ hết tất cả bọn chúng, đối với mình là một chuyện tốt mà!
Suy cho cùng, nếu sau này gặp phải nguy hiểm khó giải quyết, còn phải trông cậy vào nó cứu mạng nữa.
Có điều tuy rằng nói vậy, hắn cũng là thực sự nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện ra bên ngoài, vẫn phải dè dặt hơn một chút.
Hắn dự định giữ vẻ mặt nghiêm túc, trước tiên tạo cho Vô cảm giác rằng mặc dù tôi không thực sự đồng ý với phương pháp tàn nhẫn này, nhưng xét thấy gần đây anh biểu hiện không tồi, tôi mới cho phép anh làm điều đó, mà không có lần sau.
Lý tưởng thì đầy đủ, nhưng phản ánh trong hiện thực, luôn là một bi kịch.
Ngay lúc Giang Thành làm mặt nghiêm túc, hắn chợt nhận thấy đôi mắt của Vô trở nên sắc bén, sau đó khuôn mặt cũng bắt đầu dài ra.
Một cơn ớn lạnh chạy thẳng vào trán, Giang Thành lập tức nở một nụ cười, nhân lúc không có ai chú ý, xua xua tay với cái bóng, ra hiệu đừng khách sáo, đây đều là những gì anh xứng đáng nhận được.
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."...
Ngay trước mặt hắn, sau khi ăn xong, một đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn Giang Thành một cái, cái bóng run rẩy, cuối cùng cũng ngừng động đậy.
"Anh Giang." Phong Kiệt đứng ở phía sau Giang Thành, có chút nghi hoặc hỏi: "Anh có chỗ nào khó chịu à, tại sao cứ liên tục run rẩy thế?"
"Có... có sao?" Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy, anh Giang." Chu Đồng rất trịnh trọng nói: "Từ lúc nấy anh đã không ngừng run rẩy rồi, hơn nữa giọng nói của anh hình cũng có gì đó không ổn, hình như tôi còn nghe thấy một âm thanh run rẩy."
Sau khi tìm một lý do rất khập khiễng để đối phó với bọn họ, bên tai của Giang Thành cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hắn đưa tay ra nhéo nhéo hai bên mũi, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút, đồng thời cũng đang suy nghĩ làm thế nào để chung sống với Vô sau này.
Hắn cho rằng mình cần phải nói chuyện thẳng thắn với Vô, để làm rõ lợi ích của cả hai bên, cũng như các quyền và lợi ích mà hắn nên được hưởng với tư cách là chủ nhà.
Sự hợp tác giữa hai bên phải dựa trên cơ sở bình đẳng.
Đạo lý thì là như thế, chắc chắn không thể sai, nhưng Vô có nghe hay trong lòng lại rụt lại.
"Thôi bỏ đi, cứ từ từ." Giang Thành quyết định cứ chịu đựng thêm mấy ngày, thăm dò giọng điệu của Vô, tìm một ngày tốt lành, tâm tình Vô cũng tốt, sau đó sẽ nhắc tới một chút.
Có thể thành thì là tốt nhất, không được thì thôi bỏ đi, chỉ cần không làm quá gắt, ngày tháng sau này còn dài, kiểu gì cũng có cơ hội.
"Anh ơi, anh Giang hình như có gì đó không ổn." Lâm Mục Vãn viết vào Sổ tay của mình.
Từ lúc nãy, cô đã luôn nhìn trộm Giang Thành, vì lý do riêng về bản thân, cô rất nhạy cảm với người và sự vật xung quanh, Giang Thành lúc thì thở dài, lúc lại nở một nụ cười thần bí, như thể bị quỷ ám vậy.
Lâm Mục Vân ấn cuốn sổ xuống, khẽ lắc đầu với Lâm Mục Vãn.
May mắn thay không mất nhiều thời gian, chiếc xe buýt cũ đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, bên ngoài là một vùng mờ mịt.
"Đến trạm rồi."
Hạ Cường và những người khác thu hồi ánh mắt, ôm quyền về phía Giang Thành: "Anh Giang, đại ơn không lời nào cảm tạ hết được, chúng ta có duyên ắt gặp."
"Các anh cũng bảo trọng." Giang Thành nói.
Lâm Mục Vãn cầm cuốn sổ lên: "Tạm biệt."
Giang Thành nhìn cô, hơi gật đầu: "Tạm biệt, Mục Vãn."