Chương 885: Giao dịch
Chương 885: Giao dịchChương 885: Giao dịch
"Hoàng tiểu thư, muộn như vậy còn đến, là có việc gì sao?" Đôi mắt xanh lam của Lạc Hà nhìn người phụ nữ bước vào mà không hề có chút kinh ngạc nào, dù sao anh ta cũng có thể cảm nhận được mọi thứ ở đây.
Người đến là cháu gái của Hoàng lão tiên sinh, Lạc Hà vẫn còn lờ mờ nhớ tên, hình như là Hoàng Tư Nặc.
"Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là... chỉ là đi ngang qua, muốn đến xem anh Lạc thế nào." Hoàng Tư Nặc nhỏ giọng nói, cô mặc một chiếc áo khoác trắng bên ngoài, bên trong là một chiếc sườn xám bó sát màu đỏ tía, viền sườn xám có viền sợi tơ vàng, trông thanh tú lại sang trọng, hơi nghiêng mặt sang một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vệt ửng hồng.
"Nếu không có việc gì, mời trở về đi." Lạc Hà nhìn đi chỗ khác, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hoàng Tư Nặc, người bị lạnh nhạt, vội vàng giải thích: "Anh Lạc, đừng hiểu lầm, tôi thực sự chỉ... chỉ đến xem anh thế nào thôi, cảm ơn anh hôm nay đã ra tay cứu ông nội và cả mọi người."
"Đây đều là quyết định của tiên sinh, không liên quan gì đến tôi. Tôi làm việc theo mệnh lệnh của tiên sinh." Lạc Hà tiếp tục nhắc lại điểm này, tựa như đối với anh ta, rất quan trọng.
"Anh Lạc, tôi..."
Hoàng Tư Nặc dường như còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Lạc Hà khéo léo cắt ngang: "Hoàng tiểu thư, đêm khuya rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi, đừng để Hoàng lão tiên sinh đợi ở góc hành lang quá lâu, không dễ bị cảm lạnh đấy."
"Ngoài ra." Lạc Hà nói: "Làm phiền cô chuyển lời với Hoàng lão tiên sinh, xin hãy yên tâm, tôi đến đây để làm việc, chỉ cần chưa nhận được mệnh lệnh của tiên sinh, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi mọi người, trừ khi tôi chết."
"Một số ý định muốn ràng buộc tôi với nhà họ Hoàng, chỉ lần này thôi, lần sau, tôi sẽ không coi như không có chuyện gì xảy ra đâu." Lạc Hà liếc nhìn Hoàng Tư Nặc ăn mặc cầu kì một cái, trong ngữ khí có thêm một chút chán ghét.
Hoàng Tư Nặc cúi đầu, hai tay túm chặt vạt áo sườn xám, bờ vai khẽ run lên, như đang kìm nén cảm xúc nào đó, Lạc Hà không khỏi cau mày, anh ta không ngờ người phụ nữ trẻ này lại khóc. mặc như thế này, đến phòng của một người đàn ông xa lạ..." Một lúc lâu sau, Hoàng Tư Nặc thì thầm.
Lạc Hà không trả lời, mặc dù anh ta đúng là đã nghĩ như vậy, nhưng có một số lời lại không thể nói ra.
Anh ta có thể cảm nhận được lúc này, chính là lúc này, Hoàng lão tiên sinh vẫn đang đứng ở góc hành lang, chờ đợi.
Là Hoàng lão tiên sinh đã chủ động đưa người phụ nữ trước mặt tới đây.
Hành vi rất bẩn thỉu, nhưng lại rất hiện thực.
"Anh Lạc." Ngẩng đầu lên, giọng nói của Hoàng Tư Nặc rất khẽ: "Anh có bao giờ nghĩ đến, chuyện gì sẽ xảy ra với ông nội tôi, cả tôi và gia đình chúng tôi nếu hôm nay anh không có ở đây không?"
"Chúng tôi đều sẽ chết, sau đó bị chặt đầu, rồi nhét vào chiếc ba lô màu đen kia."
"Có lẽ là anh sẽ không tin, nhưng tôi không sợ chết, gia tộc này đã cho tôi vinh dự suốt 20 năm qua, nếu một ngày nào đó, tôi cần phải hy sinh vì gia tộc, tôi cũng không có lý do gì để từ chối."
"Nhưng tôi sợ ông nội, và những người nhà của tôi, tôi sợ bọn họ sẽ chết, sẽ chết dưới tay những kẻ tàn ác đó."
"Tôi rất sợ, tôi không muốn mất đi bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy ông nội, nhìn thấy người nhà tôi mỗi ngày đều trông rất buồn bã, tôi hy vọng trong lòng bọn họ có thể có thêm một tỉa hy vọng." Nói đến đây, Hoàng Tư Nặc cắn môi nhìn Lạc Hà: "Anh Lạc, bây giờ, anh chính là niềm hy vọng của bọn họ!"
"Chỉ cần anh ở lại, tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì!"
"Tôi biết anh coi thường người như tôi, nhưng dù thế nào đi nữa, cầu xin anh, xin anh... xin đừng đuổi tôi đi, ít nhất hãy để tôi ở lại đây đêm nay, nếu không ông nội... và những người nhà của tôin..." Nói đến đây, mắt cô gái đỏ hoe, gần như là dùng giọng cầu xin.
Lạc Hà có thể cảm nhận được, cô đồng thời cũng đang cố gắng hết sức đè nén giọng nói của mình, sợ ông nội ở ngoài hành lang nghe thấy.
"Tôi không quen bị người khác quấy rầy." Lạc Hà ngắt lời nói.
Ánh sáng trong mắt Hoàng Tư Nặc biến mất, nhưng một lúc sau, người phụ nữ bướng bỉnh cắn môi, cúi đầu thật sâu trước Lạc Hà rồi quay người rời đi.
"Cô có thể ngồi trên ghế sô pha ở đằng kia." Giọng nói của Lạc Hà Hoàng Tư Nặc dừng chân, sau đó lập tức quay người lại, nhìn bóng người phía sau bàn bằng đôi mắt khó tin.
"Nhưng xin đừng làm phiền tôi, cô có thể tuân thủ không, Hoàng tiểu thư?"
"Đương nhiên là có thể!"
Đêm đã khuya, màn đêm ở đây có vẻ còn lạnh hơn cả bên ngoài. Hoàng Tư Nặc ăn mặc mỏng manh, để lộ đôi chân dài trắng nõn, đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ mặc một chiếc sườn xám và áo khoác, cho dù có có quấn chặt cơ thể, thì vẫn run rẩy vì lạnh.
Nhưng cô nghiến răng, một tiếng động cũng không phát ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt khiến người ta phải thương xót.
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Nhưng điều mà Hoàng Tư Nặc quan tâm hơn cả cơn cảm lạnh dữ dội là người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa đang đọc sách.
Hoàng Tư Nặc không thích anh ta, ít nhất là trước khi vào cửa, theo ý kiến của cô, đây là một giao dịch hoàn chỉnh và cả hai bên đều đạt được điều mình muốn.
Tuy nhiên, người đàn ông quyền lực và bí ẩn này đã từ chối giao dịch, còn giữ cô lại, thì điều này lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Đôi mắt xanh đó hơi cụp xuống, thỉnh thoảng chớp mắt giống như một con bướm đang rung rinh.
Cô đột nhiên rất tò mò về danh tính đằng sau người đàn ông này, câu chuyện về anh ta, và... khuôn mặt của Hoàng Tư Nặc vẫn bất động, nhưng ánh mắt lại lén nhìn đến cuốn sách của anh Lạc trên bàn.
Cô ngồi đây đã lâu rồi, anh Lạc cũng vẫn luôn đọc sách, không sai, nhưng sao anh ta không lật trang, chẳng lẽ trang sách này đủ để anh ta đọc cả đêm sao?
Cô đột nhiên rất tò mò về nội dung trong cuốn sách, đặc biệt là trang mà anh Lạc đang xem.
Đột nhiên, cô nhận thấy anh Lạc, người có vẻ như đến từ thế giới khác, đứng dậy, bắt đầu cởi áo, anh ta mặc một chiếc áo khoác dài gần tương tự như một chiếc trendcoat màu đen, rất hợp với khí chất của anh ta.
Nhịp tim của Hoàng Tư Nặc tăng nhanh.
Ý thức cuối cùng của cô dừng lại lúc Lạc Hà bắt đầu đi về phía cô, sau đó cô ngã xuống chiếc ghế sofa mềm mại, ngủ thiếp đi.
Lac Hà bước đến nahế eofa. trải chiếc áo trendeoat dài trên †av ra đắn cho Hoàng Tư Nặc đang ngủ, anh ta không quen tiếp xúc trực tiếp với phụ nữ, ít nhất là đối với hầu hết phụ nữ là như vậy.
Đặc biệt là không quen đối mặt với người khác, bởi vì đôi mắt đó sẽ luôn gây cho anh ta những rắc rối không đáng có.
"Hi hi hi." Một tràng cười tục tĩu phát ra từ chiếc tai nghe không dây mà anh ta đang đeo, Lạc Hà lập tức cau mày: "Ây dô, ngọn núi băng tiểu ca ca số 3 của chúng ta còn biết chăm sóc phụ nữ, thật không thể tin được, không thể tin được, tôi phải lập tức nói cho mọi người biết, loại tin tức này tôi không thể hưởng thụ một mình được." Phía bên kia là một giọng nói vừa kiêu ngạo vừa xấu xa nhưng lại nghe rất trẻ con, giống như một đứa trẻ vị thành niên.
"Tôi nói lại lần nữa, đừng bắt chước cách nói của số 4." Lạc Hà lạnh lùng nói: "Hiểu chưa, số 13?"