Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 896 - Chương 896: Bão Tuyết

Chương 896: Bão tuyết Chương 896: Bão tuyếtChương 896: Bão tuyết

"Mọi người đã về rồi." Thấy nhóm người đi vào, Tử Quy liền nói: "Thương Mạch vừa mới gọi điện, bảo chúng ta tiếp tục ở đây chờ ông ta. Ông ta gặp phải một số chuyện, lát nữa sẽ quay lại."

Đám người Giang Thành đi tới, ngồi xuống quanh bếp lò. Sau khi ổn định tâm lý, Công Tôn Chỉ Nhược kể cho mấy người tên mập Tử Quy về gò Mani, đặc biệt là ông già cổ quái trong lều.

Sự cổ quái trong ngôi làng này là rõ như ban ngày rồi, nhưng hiện tại có rất ít manh mối. Việc thảo luận thêm về điều đó cũng vô nghĩa với cái bụng của tên mập đang "ọc ạch", anh ta quay sang tìm thức ăn trong ba lô của mình.

Anh ta nhớ trong đó có thịt bò khô và sô cô la mà anh ta rất thích ăn.

Bạch Hi ngăn anh ta lại, dùng ngữ điệu trịnh trọng hơn nói: "Đây đều là vật tư dự phòng, cố gắng đừng tiêu hao trước khi bắt đầu leo núi."

"Nhưng mà cứ để bụng đói như vậy cũng không được." Hàn Quyển Quyển vẻ mặt cũng đói bụng, nhìn cửa lều nói: "Ai biết khi nào Thương Mạch kia sẽ quay lại chứ."

Bọn họ đã gây ra ồn ào tới người dân trong làng, nếu bây giờ ra ngoài tìm thức ăn, có thể dẫn đến một số rắc rối, nhưng nếu cứ ở trong lều thì sẽ chết đói.

"Lúc tôi tỉnh dậy hình như trong phòng có một giỏ khoai lang." Giang Thành nhớ lại, hắn nhớ chúng đã ở trên mặt đất gần cửa, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Thương Mạch đã đến.

"Khoai lang?" Chu Vũ Hiên không khỏi sửng sốt một chút.

"Giang tiên sinh, chắc là anh nhìn nhầm rồi." Công Tôn Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng nói: "Ở một nơi như này, làm sao có thể có khoai lang được, độ cao ở đây quá cao, có rất ít loại cây trồng có thể trồng được."

Cho đến khi Giang Thành trở về với một giỏ khoai lang, mọi người đều đơ ra. Sở dĩ hắn bê nó thay vì xách là bởi vì hắn cho rằng như vậy thuyết phục hơn.

Điều mà nhóm người Công Tôn Chỉ Nhược không thể hiểu được là Vương Phú Quý và Hòe Dật gần như không có biểu hiện ngạc nhiên nào. Hòe Dật tự nhiên cầm lấy giỏ và bắt đầu làm sạch đất dính trên khoai lang. Vương Phú Quý ngồi xổm trước bếp lò, bắt đầu sắp xếp những củ khoai lang sạch theo kích cỡ một cách có trật tự, sau đó đặt chúng vào bếp, kỹ thuật khá điêu luyện. Không mất nhiều thời gian, mọi người đều có một củ khoai lang thơm phức trong tay, cùng nhau ngồi ăn uống và trò chuyện, cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.

Đang lúc mọi người đã ăn uống no đủ, tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày bình thường như vậy thì một tiếng bước chân dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong lều.

Ngay sau đó, có người mở lều bước vào.

"Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng đi." Thương Mạch rũ rũ quần áo, thân hình gầy gò khiến người ta nghi ngờ ông ta còn có thể leo được ngọn núi tuyết này hay không,"Chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Tên mập "ục ịch" từ mặt đất đứng dậy và ngạc nhiên hỏi,"Bây giờ?"

Cách đây không lâu, Giang Thành đoán khoảng 2 giờ nữa trời sẽ tối, cho nên mọi người đều cho rằng hôm nay sẽ không leo núi nữa. Tử Quy và Bạch Hi có kinh nghiệm leo núi tuyết cũng đồng ý với ý kiến của Giang Thành.

Nhưng Thương Mạch không quan tâm đến phản ứng của mọi người, ông ta chỉ thúc giục mọi người nhanh chóng chuẩn bị.

Vì vậy, sau một hồi chuẩn bị, đoàn người rời khỏi lều trong bầu không khí có chút buồn bực. Dưới sự dẫn dắt của Thương Mạch, họ chính thức bắt đầu cuộc hành trình.

Có lẽ để tránh người dân địa phương, Thương Mạch đã chọn một con đường rất hẻo lánh, đi một vòng từ bên ngoài ngôi làng trước khi đi thẳng đến núi tuyết Dát Ô Chương Đức. Không giống như hầu hết mọi người đều tập trung vào núi tuyết, Giang Thành lại chú ý đến ngôi làng này hơn.

Lần này khi bọn họ đi ra ngoài, trong làng không có một ai, rất yên tĩnh, hơn nữa... Giang Thành khẽ cau mày, hắn cảm thấy trong thôn còn thiếu thiếu cái gì đó.

Người xưa có câu Vọng sơn bào tử mã*, nhìn ngọn núi tuyết trắng xoá gần trong tầm tay, nhưng thực tế bọn họ đã phải mất đến 2 tiếng đồng hồ để đi bộ được đến chân núi.

* Vọng sơn bào tử mã: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.

Nhìn lên ngọn núi tuyết, mọi người đều hít sâu một hơi.

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng khoảnh khắc bước chân vào ngọn núi tuyết, bầu trời trở nên tối sầm hoàn toàn. Đêm, cuối cùng đã đến.

"Mọi người cố gắng lên nhé, chúng ta phải nhanh chóng đến vị trí được đánh dấu và dựng lều." Gió bắt đầu nổi trên núi tuyết, giọng nói của Thương Mạch vang vọng trong gió, bị thổi tung thành từng mảnh.

Không thấy Thương Mạch có động thái kiểm tra bản đồ, ông ta cứ đi về phía trước, như thể đã biết rõ đường. Tử Quy Công Tôn Chỉ Nhược theo sát phía sau Thương Mạch, Bạch Hi đi ở cuối đội.

Đây là chuyện bọn họ đã thống nhất từ sáng sớm. Núi tuyết đầy rẫy nguy hiểm, hai người có kinh nghiệm leo núi tuyết tình nguyện gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Không biết đã đi được bao lâu, gió càng lúc càng mạnh, quất vào mặt như dao đâm, đáng sợ hơn nữa là còn mang theo những bông tuyết lớn. Sau khi hung hăng đạp xuống một dấu chân, Thương Mạch dẫn đầu ở phía trước dừng lại, xoay người hô to với mọi người: "Không thể đi được nữa, hôm nay sẽ không thể đến kịp vị trí đã đánh dấu, tôi sợ lát nữa sẽ có bão tuyết, cho nên chúng ta sẽ dựng lều ở đây."

Mọi người cùng nhau làm việc và sử dụng sức lực còn lại của mình để dựng lần lượt từng cái lầu một.

"Để tránh tuyết làm sập lều gây nguy hiểm, chúng ta phải cử người canh gác qua đêm." Thương Mạch lưng gù nói với giọng điệu rất gấp gáp: "Người ở lại thỉnh thoảng cần phải ra khỏi lều để dọn tuyết cho mình và những lều trại khác."

"Vậy chúng ta thay phiên nhau, để mọi người có đủ thời gian nghỉ ngơi." Giang Thành tự nhiên nói.

Họ có rất nhiều người, vì lý do an toàn, mỗi ca phân công hai người. Xuất phát từ mục đích bảo vệ NPC, họ không muốn Thương Mạch tham gia canh gác.

Nhưng ông già này lại bướng bỉnh đến bất ngờ, nói rằng đây là việc của mình, mình rất biết ơn vì mọi người đã có thể đến giúp đỡ, làm sao ông ta có thể để mọi người canh gác còn mình thì lại ngồi không.

Không thể cưỡng lại được ông ta, mọi người đều đồng ý.

"Tôi thấy thân thể ông già này chẳng ra làm sao cả." Hoè Dật rũ rũ người, phủi những bông tuyết bám trên thân thể, nửa phàn nàn, nửa lo lắng: "Ông ta leo không được mà chết nửa chừng, chúng ta đâu có biết đường."

Tuyết càng lúc càng dày đặc, Thương Mạch dẫn đầu trở về lều của mình. Những người còn lại nhanh chóng tập hợp lại để bàn bạc hành động "Một trận tuyết thật kỳ quặc, thời tiết trên đường đi của chúng ta khá tốt mà." Công Tôn Chỉ Nhược nói với giọng nghi ngờ.

"Khí hậu ở núi tuyết thực sự có thể thay đổi." Bạch Hi tiếp lời.

"Ý tôi không phải vậy." Sau khi ngắt lời, đầu tiên Công Tôn Chỉ Nhược liếc nhìn bóng tối gần đó, sau đó nói với giọng điệu khó hiểu: "Mọi người còn nhớ tin đồn về... con quỷ chết đói không?"

"Quỷ chết đói giết người như thế nào?" Anh ta có ý gì đó.

"Dùng bão tuyết để bẫy người qua đường, khiến họ bị lạc trong núi tuyết, sau đó ăn thịt họ và gia súc mà họ mang theo." Giang Thành bình tĩnh nói.

Khi trận bão tuyết vừa hình thành, Giang Thành đã nhận ra điều này.

Điều quan trọng nhất mà ác mộng dạy hắn là đừng có tin vào may mắn. Cũng giống như bây giờ, Giang Thành rất chắc chắn tuyết này nhất định có liên quan đến quỷ chết đói.

Nếu hắn không nhầm thì đêm nay, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment