Chương 93: Đôi mắt của tôi rất đẹp
Chương 93: Đôi mắt của tôi rất đẹpChương 93: Đôi mắt của tôi rất đẹp
Đẳng sau... không có gì cả.
Nhưng điều này cũng không thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng tên mập. Bởi vì, khi vừa nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, anh ta lập tức trông thấy một bóng người xuất hiện trên tường.
Cũng không biết nên diễn tả cái bóng ấy như thế nào.
Tóm lại, là rất cao, cao vô cùng.
Nó giống như bị một nguồn lực nào đó kéo lên trên, treo lơ lửng giữa không trung.
Cái bóng khẽ đung đưa.
Cót két...
Đồng tử đột nhiên co rụt lại, tên mập lập tức nhận ra cái bóng ấy là thứ gì. Hoá ra, đó chính là một... một người đang treo cổ tự tử!
Nhưng chẳng có gì xung quanh cái bóng ấy cả.
Là Trần Dao...
Trần Dao đã rời khỏi phòng học vũ đạo của 10 năm trước, ghé đến căn phòng của thời điểm hiện tại.
Thông qua một tấm gương.
Điều đáng sợ hơn chính là, nếu dùng mắt thường thì không thể trông thấy cô ta.
Cót két...
Cái bóng lại lay động; và càng quỷ dị thay, dường như khoảng cách giữa nó và hai người bọn họ càng lúc càng gần hơn.
Trong điều kiện cực đoan như vậy, tên mập không dám chắc liệu mình có gặp phải ảo giác hay không, hay đây chính là sự thật.
Nói tóm lại, sự xuất hiện của Trần Dao đã trực tiếp đưa cốt truyện vốn đã khó hiểu lên thằng đến đoạn cao trào.
Cót két...
Cót két...
Bóng đen ấy lay động với tần suất càng lúc càng nhanh; tên mập ướt đẫm mồ hôi, thậm chí không dám nháy mắt lấy một lần.
Anh ta đã có thể chắc chắn rằng, cái bóng thực sự đang tiếp cận bọn họ theo một cách không thể tưởng tượng được, và kết quả cuối cùng chắc Tựa như nhóm người trong gương kia.
Nghĩ đến đây, tên mập vô thức liếc mắt nhìn về phía sau tấm gương - và một hình ảnh kinh hãi cũng kịp thời hiện lên.
Những người đã chết từ lâu trong gương kia, chẳng biết từ lúc nào đã quay người lại, tiến tới trước gương, dùng một đôi mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Oán độc, vặn vẹo, điên cuồng...
Phảng phất như chỉ cần giơ tay là có thể bắt gọn anh ta vào bên trong thế giới gương.
Tên mập sợ tới mức tròng mắt phồng to lên, tựa như sắp rớt ra ngoài. Tuy nhiên, Giang Thành vẫn không quên bịt miệng anh ta lại, thế nên anh ta chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ bất lực.
Giang Thành hiển nhiên cũng chú ý tới diễn biến dị thường kia, thế nên liên tục đảo mắt quan sát bốn phía.
Căn cứ vào những gì mà các người chơi khác giới thiệu cùng hiểu biết của bản thân về Ác mộng, thế giới trong mộng chắc chắn không có trường hợp tuyệt đối tử vong, thế nên vẫn còn đường sống ở đâu đó.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, hy vọng sống sót càng ngày càng mong manh.
Con đường sống sót... Rốt cuộc đang ở đâu đây...
Bóng đen kia cách họ chưa đầy 3 mét, và tốc độ vẫn đang tăng lên.
Cao lắm là nửa phút...
KHÔNG! Trong tối đa 20 giây, bóng đen ấy có thể chạm vào cơ thể của họ.
Tên mập sắp gục ngã; bản năng sinh tồn của anh ta lấn át đi mọi thứ.
Anh ta điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Thành.
Phương hướng của bóng đen đối lập với phương hướng của cửa ra vào. Chỉ cần bọn họ đủ nhanh, nhất định có thể xông ra ngoài.
Nhưng Giang Thành lại không hề dao động. Về cơ bản, dường như hắn không thèm để ý đến ý kiến của người khác. Đây là một kẻ cực kỳ tự cao tự đại. Điều này sẽ giết chết hắn, ít nhất thì tên mập nghĩ thế.
Khi ánh mắt quét đến một phương hướng nào đó, Giang Thành đột ngột phản ứng lại.
Có một rương gỗ lớn ở nơi đó.
Nhưng ngay thời điểm này, nắp rương đáng lẽ phải đóng lại, nay đang bên trong cái rương ấy... nay lại không thấy đâu.
Trên mặt đất để lại một vết máu dày đặc, bắt đầu từ chiếc rương và kết thúc ở trước mặt gương kia.
Cứ như thể... Chân Kiến Nhân bị thứ gì đó kéo vào trong gương vậy.
Giang Thành chợt hiểu ra.
Cót két...
Tiếng ma sát ấy lại vang lên, rất gần; tên mập vùng ra khỏi tay Giang Thành, dùng tay trái nắm lấy cổ tay của hắn, định kéo theo hắn chạy ra ngoài.
Nhưng có một việc mà anh ta không ngờ tới, chính là anh ta không thể nào kéo bật được Giang Thành. Cứ như thể, Giang Thành vừa bám rễ xuống mặt đất vậy.
Trái lại...
Anh ta bị một nguồn lực mạnh mẽ tác động vào tay, kéo ngược lại, để rồi tự mình ngã ngửa ra sau, té sấp mặt xuống tấm gương.
Tên mập không hề nghe thấy tiếng gương vỡ, cũng không bị nữ quỷ bẻ gãy quai hàm. Trong cơn hoảng hốt, anh ta mở mắt ra, để rồi trông thấy mình đang ở bên ngoài căn phòng vừa rồi.
Dưới chân là một vùng đất cát.
Anh ta chống tay xuống đất, lồm cồm bò dậy.
"Hả?"
Vừa đứng lên, tên mập lập tức ngẩn người ra. Sau đó, anh ta chậm rãi cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình... đang dính đầy đất cát và... máu tươi.
Anh ta sững sờ nhìn xuống đất, và rồi kinh hoàng phát hiện ra một xác chết đẫm máu đang nằm bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là nghĩ đến việc bác sĩ bị nữ quỷ kia sát hại chỉ vì cứu mình.
Vừa định ngồi xổm xuống để thử xem có kịp cứu Giang Thành hay không, thì giọng nói của Giang Thành đã vọng đến từ sau lưng: "Là Chân Kiến Nhân..."
"Bác sĩ!" Tên mập rất kinh ngạc.
Lúc này, dù ngu ngốc đến đâu, anh ta cũng hiểu rằng sự lựa chọn của bác sĩ là đúng đắn. Trông tấm gương kia rất đáng sợ, nhưng đó chính là đường sống duy nhất.
Nếu chọn hướng cửa mà xông ra ngoài, e rằng lúc này cả hai phải để Sau khi nghĩ thông suốt, tên mập bèn nhìn chằm chằm vào Chân Kiến Nhân đang nằm trên mặt đất, hoảng hốt hỏi: "Bác sĩ, tại sao anh ta lại chết ở đây?"
Giang Thành im lặng một lúc, cuối cùng mới nói "Anh ta tự mình bò ra ngoài."
Tên mập trợn mắt: "Anh ta bị thương nặng như thế mà còn bò ra nổi ư?"
"Cũng bởi vì anh ta bị như vậy..." Giang Thành bình tĩnh đáp: "... mới có thể chạy thoát đấy."
Dần dần, tên mập tựa hồ đã nghĩ ra: "Bác sĩ!" Anh ta tỏ vẻ kỳ quái: "Ý của anh là... Vì bị mù, hai mắt nhìn không thấy những cảnh tượng kia, thế nên anh ta mới có thể lựa chọn con đường chính xác, cuối cùng trốn thoát thành công."
"Ừ!" Giang Thành xoay người, nhìn vào căn phòng mà cả hai vừa gặp nạn.
Tên mập nhìn theo tầm mắt của hắn, để rồi kinh ngạc phát hiện cửa chính nơi ấy đang mở toang, hoàn toàn không hề đóng lại. Hơn nữa... tấm rèm cửa đỏ sẵm kia vẫn nằm ngay vị trí cũ, chẳng hề nhích nhẹ một ly.
Thân thể to lớn của anh ta bắt đầu run rẩy; cổ họng tên mập cuộn lên, thật lâu sau mới có thể phát ra âm thanh: "Vậy là... Những thứ chúng ta nhìn thấy trước đó... đều là ảo ảnh?"
Một vết máu dữ tợn đang lan ra ngay trước mặt cửa. Đó chính là máu tươi do Chân Kiến Nhân bò lê mà dính lại, trồng thật gớm ghiếc dị thường.
Bất giác, tên mập nhận ra rằng, La Nhất là một con quỷ. Nhưng Chân Kiến Nhân lại đồng hành cùng La Nhất đi thằng một đường đến trung tâm thiết bị, nguy cơ trùng trùng thế mà cuối cùng vẫn chưa chết. Nguyên nhân trong đó ắt hẳn là một câu chuyện vô cùng cam go.
Bây giờ, có vẻ như hầu hết các trường hợp mà quỷ hồn giết người đều là thông qua tấm gương để tạo ảo ảnh - nạn nhân rơi vào ảo giác, cuối cùng quỷ hồn mới có thể ra tay giết người trúng ảo giác.
Anh ta cẩn thận nhớ lại. Trong ký túc xá có một chiếc gương bám đầy bụi - nơi mà cô gái mặc sườn xám tử vong; Long Đào tử nạn ngay phía trước tấm gương trong nhà vệ sinh nam, và phòng lưu trữ hồ sơ nơi mà La Nhất qua đời... cũng có một chiếc gương vuông treo trên tường.
Thì ra là thế...
Tấm gương... mới là điều cấm ky lớn nhất trong nhiệm vụ lần này.
"B4 eĩ!" Tân mân mở lời với aiona điêu đầv đau đớn: "Để eếng sót chẳng lẽ chúng ta phải... phải..." Anh ta nhìn Chân Kiến Nhân, người đã nằm bất động trên mặt đất, tỏ vẻ kinh hãi.
"Nếu muốn móc mắt thì anh tự móc của anh đi!" Giang Thành đáp: "Dù sao thì tôi cũng không tự móc của mình."
Vài giây sau, hắn nói thêm: "Mắt tôi rất đẹp, rất nhiều khách hàng tìm đến tôi cũng vì đôi mắt này. Các cô gái ấy khen ngợi đôi mắt của tôi có ánh sáng, trông không khác gì hot-boy lý tưởng của bọn họ, lại còn muốn sinh em bé..."
"Bác sĩ..." Vừa tìm được đường sống trong cõi chết, tên mập nghe thế thì cảm giác nhức hết cả đầu: "Anh bạn Chân Kiến Nhân vẫn còn ở đây nè, anh có thể tôn trọng anh ta một chút hay không?"