Chương 97: Cứu
Chương 97: CứuChương 97: Cứu
"Bác sĩ," Cổ họng tên mập chuyển động một cái, lo lắng nói: "Chúng ta còn chưa đi sao?"
Theo anh ta, Trần Dao biến mất cũng đại diện cho nhiệm vụ đã kết thúc.
Mà thời gian cánh cửa hiện ra... là có hạn.
Trong thời gian quy định, không đi qua cánh cửa, quay trở lại thế giới của bọn họ, vậy thì sẽ mãi mãi ở lại đây.
Anh ta đã từng thảo luận qua vấn đề này với Giang Thành.
Nếu như bị lưu lại đây, sẽ xảy ra chuyện gì?
Giang Thành lúc đó đang đeo tai nghe, lén la lén lút xem gì đó trước máy tính, trông vô cùng kích động, cho nên thái độ đối với tên mập cũng chỉ qua loa lấy lệ.
"Sẽ bị một cỗ sức mạnh không rõ xóa sổ..."
Đây là nguyên văn lời của Giang Thành.
Lý do hắn đưa ra là, quá khứ không thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể thay đổi chúng ta những người đột nhiên bước vào thế giới đó, mà cách thay đổi dễ dàng nhất là, xóa sổ không để lại dấu vết.
Vừa nhắc tới hai chữ "xóa sổ", tên mập đột nhiên rùng mình, anh ta liếm liếm môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy phương thức xóa sổ là..."
"Không rõ." Giang Thành nói,"Có thể là anh cứ đi cứ đi rồi đột nhiên thăng thiên, hóa thành tro bụi, đương nhiên, nếu vận khí tốt hơn chút, thì còn có thể lưu lại một cỗ thi thể."
"Kiểu không thể nhận rõ mặt mũi." Hắn bổ sung thêm.
"Ý anh là... Phàn Lực?"
Tên mập đột nhiên nhớ tới khi rời khỏi nhiệm vụ lần đầu tiên, đã từng nhìn thấy thông báo truy tìm di vật của Phàn Lực trên báo chí, thi thể của anh ta cũng ở trên đó, chỉ là không nhìn rõ mặt.
"Được rồi." Giang Thành tháo tai nghe ra, ra lệnh cho tên mập rời đi "Anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi đang học."
Tên mập bất đắc dĩ vỗ vỗ mông, đứng lên, lúc anh ta rời đi tiện thể hỏi một câu: "Bác sĩ, anh đang xem video nói về phương pháp trị liệu bệnh tâm thần à?"
"Đại khái vậy." Giang Thành vừa phấn khích nhìn máy tính, vừa đáp lại: "Động tác?"
Tên mập bối rối quay đầu lại.
Giang Thành đột nhiên ngồi thẳng dậy, cả người cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Dù sao thì mọi người cũng đều biết tôi là đệ nhất. Tôi muốn dùng những tuyệt chiêu của mình, để bồi dưỡng trái tim cằn cỗi của các tỷ tỷ
Nghe vậy, tên mập ngây người ra, sau đó xoay người đi về phía Giang Thành,"Bác sĩ, tôi cũng muốn học, dù sao ước mơ thuở nhỏ của tôi là trở thành một bác sĩ tâm lý vẻ vang..."
Khi thời gian trôi qua, tên mập càng ngày càng lo lắng, cho đến khi anh ta thấy Dư Văn đứng lại.
Anh ta không thể hình dung ra Dư Văn muốn làm gì.
Cô ta... chẳng lẽ không vội rời đi ư?
Khoảng cách giữa hai bên không xa cũng không gần, tên mập rất muốn lớn tiếng hỏi cô ta vài câu, nhưng lại bị Giang Thành trừng mắt ngăn lại.
Dù sao thì... chỉ có Trần Dao và Tô Úc biến mất.
Mà trên sân khấu vẫn còn 15 thân ảnh quỷ dị đang quay lưng lại với hai người.
Bọn họ cúi đầu, không nhúc nhích, không nói một lời.
"Anh Hách," Dư Văn xoay người, dùng giọng vừa đủ để đối phương nghe thấy nói với Giang Thành: "Cửa sắp biến mất rồi, hai người mau tới đây."
"Bác sĩ, chúng ta..."
Khi tên mập bắt gặp ánh mắt của Giang Thành, giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại.
Ánh mắt của Giang Thành không mang đến uy hiếp cho anh ta, chỉ là để anh ta hiểu được, hiện tại anh ta cần phải câm miệng, ngay lập tức!
Sau đó Giang Thành dời ánh mắt đi, nhìn về một hướng hoàn toàn không liên quan khác, tên mập còn đang kinh ngạc theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn.
Là chiếc gương.
Thông qua chiếc gương, ở vị trí tương ứng với phòng học vũ đạo 10 năm trước, bên trong phòng học nhạc, cũng xuất hiện một cánh cửa sắt tương tự. Tên mập từ từ mở to mắt.
Lúc này, Dư Văn cũng nhận thấy sự khác thường của hai người Giang Thành, kế hoạch ban đầu của cô ta là dụ bọn họ đến, dù sao thì..."các diễn viên" ở giữa hai nhóm, trông cũng có gì đó không đúng.
Theo suy đoán của cô ta,"các diễn viên" sẽ chỉ cho phép người mang Tô Úc an toàn rời đi, còn sẽ không ngần ngại giết hết tất cả những người khác tiếp cận.
Nhưng bây giờ...
Ngay khi cô ta dời tầm mắt, quay đầu nhìn về phía hai người Giang Thành, thì tầm nhìn lại bị che khuất.
Là một bóng người quay lưng về phía cô ta.
Khá cao.
Trên bộ vét màu trắng dính đầy máu.
Cô ta gần như ngay lập tức nhận ra đó là ai.
Chân Kiến Nhân...
Giây tiếp theo, nghi hoặc trong mắt Dư Văn dần dần bị nỗi kinh sợ xóa tan.
Anh ta... tại sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải là nên đứng cùng với những "diễn viên" khác, đứng ở sau lưng mình hay sao?
Cảnh tượng lại hiện ra như sóng nước.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Thành, tên mập lại một lần nữa xuyên qua chiếc gương, trở lại phòng học nhạc hiện tại.
Cửa... gần trong gang tấc.
Hơn nữa cánh cửa này lại cho tên mập một cảm giác cực kì khác, tóm lại, khiến anh ta lập tức ý thức được, cánh cửa này mới là thật.
Cũng chỉ có thông qua cánh cửa này, mới có thể trở lại thế giới thuộc về mình.
Cánh cửa trong gương kia... là giả.
Đó là cái bẫy cuối cùng, cũng là chí mạng nhất.
Anh ta chậm rãi nuốt nước bọt, không tự chủ được nhìn vào gương, cánh cửa kia đã mở ra rồi, mà Dư Văn người mở cửa thì đang nằm trên mặt đất.
Dùng cả hai chân và hai tay bò lại phía sau. Sau khi nhận thấy bất thường trên người Chân Kiến Nhân, cô ta lập tức chạy về phía cửa.
Nhưng điều cô ta không ngờ tới là, ngay khoảnh khắc cô ta vừa mở cửa ra, đối diện với cô ta không phải là ngôi nhà quen thuộc, mà là người đang quay lưng về phía cô... Chân Kiến Nhân.
Sao lại thế?
Cô ta hoàn toàn sững sờ, trong cửa... sao có thể là anh ta?
Vậy người phía sau mình kia...
"Phập!"
Cơn đau dữ dội nhanh chóng lan khắp toàn thân dọc theo mắt cá chân, Chân Kiến Nhân ở trong cửa nhấc ngược một cái nạng lên, giống như một ngọn giáo, ngay lập tức đâm xuyên qua mắt cá chân của Dư Văn.
Động tác chính xác và gọn gàng mạnh hơn Dư Văn xuất thân sát thủ không biết bao nhiêu lần.
Máu tươi bắn tung tóe, một giọt rơi ngay vào mắt Dư Văn, giống như một giọt chu sa rơi xuống trên giấy Tuyên Thành.
Sau khi ngã xuống đất, Dư Văn bò như điên về phía sau, Chân Kiến Nhân vẫn quay lưng về phía cô ta như cũ, không nhanh không chậm theo sát phía sau, giống như một người đang đi ngược, cảnh tượng quỷ dị như một bộ phim kinh dị.
Cánh tay cầm nạng xoay ngược khớp tay, nhưng chuyển động cơ học này lại không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
"Phập!"
Mắt cá chân bên kia cũng bị đâm thủng, tiếng xương gãy vang lên chói tai.
"Ah! Ah ah ah... !"
Tiếng la hét không dứt bên tai, sức chịu đựng của Dư Văn vượt xa người thường, nên có thể thấy nỗi đau mà cô ta phải đối mặt lúc này là không thể tưởng tượng được.
Thông qua gương, cô ta chú ý đến tên mập và Giang Thành, khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa ngoài gương, cô ta chợt nhận ra mình đã chọn sai đường.
"Cứu tôi!" Dư Văn đau đớn kêu lên, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt anh khí vốn có, cô ta bò về phía tấm gương, trong miệng bởi vì máu mà mơ hồ không rõ,"Cầu... xin hai người... cứu tôi với!"
Môêt†t tấm aưđna ndăn cách hai khnảng thời khôna. hai naười chỉ eóá thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong gương, chứ không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Bác sĩ!" Tên mập kinh ngạc kêu lên: "Chiếc gương... trong chiếc gương..."
Vai anh ta bị đẩy mạnh một cái.
"Anh đi trước đi," Giang Thành nói,"Tôi đi cứu cô ta."