Ác Nhân Thành Đôi

Chương 157

Kinh đô vẫn chìm trong lo sợ.

Người người nhà nhà đều đóng chặt cửa phòng, trên đường phố vắng lặng, ngay đến một người cũng không có.

Không người nào biết tình huống trong cung như thế nào, cũng không dám đi hỏi thăm.

Cho đến khi có người cầm lệnh bài đến điều binh, quân đội chỉnh tề từng hành chạy trên đường, dân chúng mới có chút an tâm.

Bọn họ không quan tâm người ngồi trên vị trí kia là ai, chỉ mong cuộc sống của bọn họ có thể yên ổn là tốt rồi.

Nhận được lệnh, đám đại thần kia mới biết, người hiện tại đang tiếp quản hoàng cung là Bạch công tử, không còn tâm tư để lựa chọn nên nghiêng về bên nào, đương nhiên là phải nhận mệnh làm việc, xuất lực ổn định kinh đô.

Về phần một số người khác…

Sắc trời đã tối, ẩn vệ đã lộ mặt lúc này càng thêm cẩn thận, phòng có gì sơ xuất phía sau.

Lúc này, đội mã của đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử đột nhiên xuất hiện ở cổng thành và tám cửa cung, bọn họ muốn tạo phản, lúc này đang phát tín hiệu tập kích..

Sắc mặt Ôn Đức đột nhiên thay đổi.

“Công tử, có biến.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Chiêm tràn đầy sát khí, ngay từ đầu hắn nên đánh cho bọn họ không đứng dậy được.

Trang Thư tình nghĩ đến tình huống thân thể của hắn hiện tại, theo bản năng túm chặt lấy hắn, nhưng lại không nói nổi một lời khuyên can, tình huống hiện tại không thể thành toàn cho lo lắng trong lòng nàng.

Nếu những người đó đến…

Chỉ Cố sẽ không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói, “Cẩn thận một chút.”

Bạch Chiêm sờ sờ mặt nàng, đem lo lắng của nàng thu vào trong mắt, ghi ở trong lòng, “Ôn Đức, bảo vệ tốt nơi này.”

“Vâng.”

Cầm lấy thanh kiếm tùy ý để bên cạnh, Bạch Chiêm liếc mắt nhìn hai người trong phòng, hiện tại người duy nhất hắn để ý chính là hai người này, ai dám động vào, giết không tha.

Kiếm vừa đến tay, Bạch Chiêm liền hóa thân thành ma, huyết khí tản ra khắp nơi.

Trang Thư Tình đưa người đến cửa.

Không có lưu luyến không tha, hắn đi rất dứt khoát. Một khắc kia nàng ở phía sau nhìn bóng lưng hắn đi xa khuất tầm mắt, sau đó liền trờ về phòng.

“Công công, ngươi cho người nói một tiếng với các vị chủ tử trong cung, nói các nàng tốt nhất nên an phận trong phòng, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị mãnh thú gây thương tích.”

“Vâng.”

Trang Thư tình nỗ lực suy nghĩ xem lúc này nàng có còn có thể làm gì nữa, những nghĩ tới nghĩ lui, mặc kệ nàng muốn làm cái gì cũng phải có người nguyện ý cho nàng dùng mới được.

“Trang đại phu, ngài ăn một chút trước đi.” Dùng bàn tay không bình thường của hắn đưa một cái chén đến trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn, vị An Cùng kia cũng đang bưng một cái chén khác đưa cho Chu ngự y.

Trang Thư Tình nhận lấy, mỉm cười với Chu Tri Tiếu, “Đệ ăn chưa?”

“Bên trong vẫn còn, bây giờ đệ đi ăn.”

“Ăn nhiều một chút, chuẩn bị tinh thần, đêm nay sợ là không được nghỉ.”

Chu Tri Tiếu đáp một tiếng, thấy nàng ăn rồi hắn mới rời đi.

Ăn xong, Trang Thư Tình đi ra ngoài một chuyến.

Trên đường đến đây, những mãnh thú đi theo nàng cũng không ăn được bao nhiêu, chống đỡ đến bây giờ sợ là bụng bọn chúng đã đói vang. Cho dù muốn chúng ta chiến đấu vì nàng, nhưng nàng cũng không thể hạn chế chúng nó.

Sờ sờ đầu Niệm Niệm và Kim hổ, “Nói với các bạn của ngươi, mệnh lệnh không thể giết người đã xóa bỏ, nếu có người dám tiến vào cung, nói bọn chúng tùy ý xử lý.”

“Ngao ô?”

“Đúng, ăn cũng không sao.”

“Ngao ô!” Niệm Niệm thét dài một tiếng, dương chân chạy đi.

Kim hổ cọ cọ nàng hai cái sau đó cũng chạy theo Niệm Niệm.

Trang Thư Tình đứng lên, trên mặt vô bi vô hỉ, trong lòng nàng nghĩ, người quả nhiên vẫn ích kỷ, nàng không ngoại lệ, vì bản thân có thể sống sót, chỉ có thể loại bỏ người khác..

Mơ hồ truyền đến thanh âm nói cho nàng biết hai phe đang giao chiến, nàng không thể nhân từ khiến bọn họ có cơ hội tìm được chỗ để đột phá.

“Trang đại phu, bọn họ không phải người vô tội, ngài… không cần cảm thấy áy náy.”

Trang Thư Tình quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Đức không khỏi bật cười, đại khái, trong sự lo lắng của hắn cũng đồng thời vì sự không đành lòng của nàng đi.

“Ta biết, Ôn công công, bọn họ đều đã biết hoàng thượng ở trong này, chúng ta nên chuyển người trở về tẩm cung đi.”

Ôn công công lập tức liền đồng ý, không cần gọi người đến đỡ, chỉ cần nhờ Chu Tề hơi nâng hoàng thường ngồi dậy hắn liền tiến lên cõng người đi.

Trang Thư Tình nhìn hai chủ tớ có chút thất lạc, “Hai người cũng theo bọn họ qua đi, lúc này không thể tin được những người khác, lục hoàng tử, đệ đến hỗ trợ chăm sóc hoàng thượng.”

Hai mắt Chu Tri Đức lập tức liền sáng lên, không nói hai lời liền đuổi kịp, An Cùng nghiêng đầu lặng lẽ lau nước mắt, sau đó cũng nhanh chóng thu thập vài thứ đuổi theo bọn họ.

Trong cung trừ mãnh thú cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, cung nữ nội thị, một người cũng không thấy, không biết là trốn hay thừa dịp hoản loạn ly khai hoàng cung cũng không chừng.

Đại nạn ập đến, mỗi người chạy một hướng, chỗ nào cũng như vậy.

Tẩm cung của hoàng thượng không gần nơi này, đai mấy vòng vẫn chưa tới.

Khi tới tẩm điện của hoàng hậu Hoài Đức, cửa điện liền mở ra, hoàng hậu một thân đạm mạc trang dung, đỡ tay một vị trung niên ma ma từ bên trong đi ra, “Ôn công công, bản cung muốn phụng bồi hoàng thượng.”

Ôn Đức hầu như không hề suy nghĩ liền uyển chuyển cự tuyệt, “Nương nương, tình huống hiện tại trong cung vô cùng rối loạn, mong nương nương quản tốt các vị chủ tử trong cung, hoàng thượng lão nô sẽ chiếu cố thỏa đáng.”

“Các chủ tử trong cung bản cung đều đã dặn dò hết, những người an phận đều nghe lời, về những người còn lại, đại phải nhờ Ôn công công coi chừng.”

Ánh mắt hoàng hậu dừng trên người hoàng thượng, trong mắt tràn đầy bi thương, “Bản cung và hoàng thượng là phu thê kết tóc, tuy rằng vẫn một mực tương kinh như tân nhưng vào thời điểm này bản cung cũng muốn chăm sóc cho hoàng thượng, thỉnh Ôn công công thành toàn.”

Người này chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu nhưng lúc này lại ăn nói vô cùng khép nép, Trang Thư Tình nghe nàng nói cũng có chút không đành lòng nhưng nàng cũng chỉ có thể dời tầm mắt đi, chuyện này, không tới phiên nàng quyết định.

Ôn công công thời dài một hơi, cần thận đưa hoàng thượng vào bên trong, “Vây đành nhờ hoàng hậu tời.”

Hốc mắt hoàng hậu nhất thời liền đỏ bừng, liên tục gật đầu.

Qua diện Hoài Đức chính là điện Nghi Thiên, nơi hoàng thượng ở.

Trang Thư Tình không cùng đi vào, gọi một mãnh hổ gần nàng nhất đến, “Các ngươi phân công nhau bảo vệ các cung, người nào đến gần liền tùy ý xử lý.”

“Rống!”

Tiến vào điện, Trang Thư Tình liề nhìn thấy hoàng hậu đang tự tay cầm khăn lau mặt cho hoàng thượng, động tác rất dịu dàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu, động tác thi thoảng dừng một chút lau đi lệ nơi khóe mắt, tình cảm như vậy, không giống giả bộ.

Chu Tri Tiếu tiến lên nói gì đó, hoàng hậu lắc đầu, tiếp tục tự tay lau cho hoàng thượng.

Chu Tri Tiếu thức thời ly khai đến trước giường, nhìn thấy trang Thư Tình liền nhu thuận đi đến trước mặt nàng.

Trang Thư tình đẻ lại cổ họng hỏi., “Tin được?”

“Hoàng hậu không có con nối dòng, vị này vẫn luôn không được phụ hoàng yêu thích, hậu phi không có con nói dòng sẽ không ngu ngốc tạo phản, hơn nữa nhà mẹ đẻ hoàng hậu vốn biết an phận thủ thường...”

Thấy Trang đại phu cười cười nhìn hắn, Chu Tri Tiếu lập tức liền im lặng, sắc mặt có chút xanh, giải thích nói: “An Cùng thích hỏi thăm những chuyện này, sau đó nói cho đệ, đệ có thể nhớ được một ít.”

“Người như vậy không sai, hắn một lòng một dạ đều lo cho đệ.”

Biết những chuyện này có thể tránh xa tai vạ, bọn họ là người bị vây trong thế nhược, nếu trong lúc vô ý chọc phải người không nên dây vào, tình cảnh bọn họ sẽ vô cùng khó khăn.

Chu Tri Tiếu gật đầu, “Hắn là người nương lưu lại cho đệ, nếu không có hắn, đệ sẽ không sống được tốt như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment