Coi như không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn, Trang Thư Tình đi ra cửa.
Đổng Hiểu Linh làm mặt quỷ sau đó đuổi theo nắm lấy tay Trang Thư Tình, giơ ngón cái với nàng, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Nàng có lẽ không hiểu chuyện nhưng vừa rồi nhìn thấy tận mắt nàng chỉ cảm thấy biểu tỷ của nàng uy phong tám phía.
Những thân thích này vô cùng đáng ghét, mấy ngày gần đây phụ thân gặp
bao nhiêu phiền toái nàng đều biết, nhưng lại ngại thân phận đối phương
là trưởng bối nên cha mẹ đành nhịn, nhưng biểu tỷ lại khác, hoàn toàn
không hề cố kị, thật sự là, quá tuyệt vời.
Lúc rời đi, tam cữu tiễn Trang Thư Tình ra ngoài cửa.
“Không cần khách khí với bọn họ, bọn họ sẽ không khách khí với mọi
người, bọn họ nghĩ rằng ta sẽ sợ bọn họ nên mới làm quá đáng, con đã sớm tỏ rõ thái độ, dù trong lòng có hận nhưng bọn họ cũng sẽ không dám làm
gì, ai bảo bây giờ con quyền lớn đây!” Trang Thư Tình cười, “Con còn hy
vọng bọn họ sẽ cảm thấy con chướng mắt nên tự bản thân phấn đấu, nhưng
mà đáng tiếc, nhưng người có lòng dạ như vậy rất ít.”
Lên xe ngựa, Trang Thư Tình vén rèm xe lên nói: “Tam cữu, nếu cữu cữu đã quyết định thì phải mau chóng tiến hành, chuyện càng để lâu sẽ càng
phiền toái, cách Đổng gia xa một chút cũng tốt, miễn cho việc bị người
đẩy ra làm bia ngắm.”
“Vậy con…”
“Con? HIện tại có còn ai gây khó dễ được cho con? Nếu đã tiếp nhận thì
phải dốc sức làm cho thật tốt, vị trí này là Chỉ Cố thay con dành được,
coi như là vì hắn, con cũng không để bất kì người nào trèo lên đầu con
ngồi, Chỉ Cố làm Bạch công tử kiêu ngạo nhiều năm, con làm cách nào cũng phải bảo vệ cho danh vọng của chàng ấy.”
Nhưng con chung quy cũng chỉ là một nữ tử mới lớn… Đổng Minh Dương cảm
thấy xót xa không thôi, đứa cháu gái này cho dù ở chung không lâu nhưng
lúc nào gặp mặt cũng khiến hắn đau lòng.
“Thư Tình, tam cữu ở lại giúp con.”
“Chuyện này đối với Đổng gia sẽ không tốt…”
“Con không cần nói nữa, mâu thân con không còn, người làm cậu như ta dù
thế nào cũng phải che chở cho con, biết là không thể giúp được quá
nhiều, nhưng cho dù cùng con ở lại ăn chung một bữa cơm cũng tốt rồi.”
Đổng Minh Dương cười khổ, “Loại thời điểm này chúng ta né tránh sẽ có
thể sống yên, làm theo lời con nói, Đổng gia nhất định sẽ có thể đứng
vững trong tương lai, nhưng vì vậy mà để con lại ở đây, chờ thời điểm
thích hợp sẽ trở về.Làm như vậy ta sao còn giống như cữu cữu của con
nữa, về đến Trang gia, cha mẹ sợ là sẽ chỉ vào mũi ta mắng, không chừng
còn động đến gia pháp, ta cũng sợ tối ngủ thấy Uyển Như về mắng ta, con
đừng tưởng rằng nương của con không dám, gan nàng rất lớn, về điểm này
con rất giống nàng.”
Trong lòng Trang Thư Tình dâng lên lo lắng, lúc này nàng mới phát hiện.
Trong lòng nàng không hẳn là không ôm chờ mong, chỉ là không dám nói ra
thôi.
Nàng và Đổng gia là có quan hệ huyết thống, Đổng gia còn lại vài người
phẩm tính tốt nhưng rốt cuộc cũng không có tình cảm lâu dài, nàng coi
bọn họ như người thân, nhưng cũng không phải kiểu người trong lúc hoạn
nạn có thể dựa vào.
Cho nên, nàng sắp xếp một con đường tốt nhất cho Đổng gia, mà không phải muốn Đổng gia đứng sau lưng nàng, vào lúc nàng cần có thể giúp nàng
chống đỡ.
“Được rồi, con cũng không cần nghĩ nhiều, người thân phải có bộ dáng của người thân. Ngày mai ta sẽ mặc quan phục vào triều, con không cần lo
lắng, những người đó ta vẫn có thể ứng phó được.”
Trang Thư Tình trầm mặc, Tam cữu là Trung Thư Thị Lang, một chức vị nửa
vời, không quá trọng yếu, nhưng qua các triều đại đều có một chức quan
cơ bản như vậy.
Nếu có thể làm một Trung Thư Lệnh thì sẽ có thể tấu chuyện trước mặt
hoàng đế, có cơ hội gặp đế nhan rất nhiều lần, với sĩ đồ mà nói đây là
một chuyện có lợi, nhưng lúc này lại không phải như xưa nữa.
Nàng giám quốc, Đổng gia không cần vắt óc tìm mưu kế làm sao mới có thể
có cảm giác tồn tại trước mặt hoàng đế. Vì vậy, tốt nhất là tam cữu có
thể bằng thực lực leo lên được vị trí kia.
“Con đã biết, Tam cữu, cám ơn cữu.”
“Không cần khách khí như vậy, Đổng gia mới cần phải nói cám ơn với con,
cần việc gì, cứ nói với ta một tiếng.” Đồng Minh Dương biết trong lòng
nàng có tính toán trước, nên cũng rất thoải mái, “Trời sắp tối rồi, trở
về đi.”
Bạch phủ trước sau như một, cũng không vì chủ tử không có ở đây mà làm
việc qua loa, ngược lại, thái độ của bọn họ với nàng càng thêm cung
kính.
Hướng Tả mang người đến phòng trước cửa có hai nha hoàn, thấy nàng đến liền cúi đầu hành lễ.
“Trang tiểu thư, đây là Thu Vũ và Thanh Phong, sau này sẽ hầu hạ ngài cùng với Bảo Châu Nam Châu.”
“Ta không cần phải bốn người hầu hạ…”
“Đây là chuyện công tử đã an bài trước khi rời đi, người cũng do công tử tuyển chọn.”
Trang Thư Tình không nói cái gì, chỉ là tâm có chút lạc lõng.
Hướng Tả liếc mắt ra hiệu, hai nha hoàn nhanh chóng tiến lên trước hành lễ.
“Đừng lên đi, về sau bốn người cùng ở chung.”
“Vâng.”
Bạch Chiêm không ở, Trang Thư Tình không chợp mắt, thức cho đến hừng đông.
Tinh thần không tốt, mặt mày có chút tái nhợt, người Bạch phủ không dám
nói gì, hoàng đế cảm thấy bản thân là trưởng bối vẫn nên khuyên nàng vài câu, “Đi Tây Vực vì cái gì thì ta không biết nhưng chí ý muốn trở về
cũng phải mất hai tháng, nha đầu ngươi chẳng lẽ còn muốn thức đến khi
đó? Trẫm biết ngươi lo lắng, nhưng trẫm tin tưởng Chiêm Nhi đối với
ngươi cũng lo lắng như vậy vì vậy mới chuẩn bị đầy đủ cho ngươi trước
khi đi, ngươi…”
Hoàng đế lắc đầu, “Nếu biết ngươi thành ra như vậy, hắn chắc chắn sẽ không yên tâm.”
Trang Thư Tình không thể ức chế hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn hai
chai sứ đựng thuốc, ngữ khí có chút khàn khàn, “Ta chỉ là chưa có thích
ứng kịp.”
Hoàng đế sao có thể nhẫn tâm trách mắng nàng, nói đến cùng nàng cũng là
vì lo lắng cho Chiêm Nhi? Cũng không phải có lương tâm lo lắng cho sống
chết của hoàng thượng hắn đây!
Thở dài, hoàng thượng cũng không nói thêm gì, quay đầu phân phó Ôn Đức,
“Bữa trưa ngươi đi chuẩn bị đi, nói bọn họ để bụng một chút, trẫm thấy
nàng đã gầy đi mấy vòng, tiếp tục như vậy nữa thì không thể được.”
“Vâng.”
Trang Thư Tình cũng không cự tuyệt phần ý tốt này, nhìn nhìn sắc trời
bên ngoài, vừa đứng dậy đổi công việc cho Vinh Chính vừa nói: “Các ngươi cũng đã nhìn thấy ta đổi thuốc không ít lần, cũng không cần quá nhiều
kỹ thuật, chỉ cần quan sát nước trong bình, thấy hết thì lập tức hay
mới, chỗ này còn ba chai, phiền Vinh viện sử giúp đỡ.”
Trong lòng Vinh Chính vốn còn có chút cố kị, dù sao cũng là dược dùng
trên người hoàng thượng, nếu không làm tốt, hậu quả hắn gánh không nổi,
nhưng chưa kịp nói gì thì hoàng thượng đã mở miệng, “Trẫm đã biết, ngươi đi đi.”
Bị xua đuổi, Trang Thư Tình ủy khuất bĩu môi, mang theo Ôn Đức đi tới thiên điện, ở nơi đó, các quan ngũ phẩm đã sớm đứng chờ.
Một đường đi, tim nàng đập như sấm, khi đến ngoài cửa điện, Trang Thư
Tình cảm thấy nàng có chút đầu choáng mắt hoa, không thể không dừng bước lại trấn nhịp tim của bản thân.
Ở hiện đại nàng cũng chỉ là một người bình thường, chín giờ sáng đi làm, chiều năm giờ về nhà, quan viên triều thần gì đó chỉ nhìn thấy trên TV, cũng giống như những dân chúng bình thường khác.
Nếu nói đến khả năng vượt trội hơn người thì đó có thể là tính tự cường, cũng bởi vì nàng lớn lên ở cô nhi viện nên tính tự cường rất mạnh,
những khó khăn bình thường không dễ khiến nàng gục ngã.
Chỉ là khó khăn trước mắt quả thật rất lớn.
Trong điện đã có người nhìn thấy nàng, nhưng bởi vì nàng chậm chạp không tiến vào nên đã có thanh âm nghị luận truyền ra.
Tai Trang Thư Tình rất thính, tất nhiên có thể nghe được trong đó không ý lời mang ý xấu.
Phải nhận thua sao?
Không!
Lo sợ lúc trước hoàn toàn rút đi, những lời này lọt vào tai ngược lại đã kích thích ý chí chiến đầu của nàng!
Nàng quả thật chưa có làm quan, không hiểu đạo lý làm quan, nhưng như vậy thì có sao!
Nàng coi Đại Chu như một công ty lớn để quản, thân là người điều hành
công ty, chỉ cần đưa người lên vị trí thích hợp với họ, để bọn họ làm
trâu làm ngựa, chỉ cần nàng không u mê đưa ra những quyết sách kỳ quái
thì Đại Chu sẽ không loạn đi đâu được.
Nếu như vậy, nàng còn sợ cái gì!
Hít sâu một hơi, Trang Thư Tình ưỡn thẳng ngực, tràn đầy ý chí chiến đấu bước qua ngưỡng cửa.
Ôn Đức không biết vừa rồi Trang tiểu thư đã trải qua đấu tranh như thế
nào, nhưng hắn nhìn ra được tinh thần của Trang tiểu thư tốt lắm, chỉ
cần không quá căng thẳng phát huy hết trình độ của nàng, lại có hắn phụ
trợ, còn có hoàng thượng đứng phía sau làm chỗ dựa, há còn sợ đám người
kia không cúi đầu xưng thần?
Đổng Minh Dương đứng trong đám người, đầu hướng lên trước, thấy cháu gái thoải mái lưu loát bước vào, tay nắm thành quyền mới thoáng nới ra.
Nếu bước đầu tiên đã khiếp nhược, như vậy sẽ không có bước thứ hai.
Nàng lại là phù thủy, ở trong mắt chúng thần quan, cũng chỉ có một ấn tượng này, không hơn.
Người dẫn đầu phía trước hơi kéo ra chút khoảng cách là Chu Tri Sâm.
Tối hôm qua hắn đã được Ôn Đức truyền lời, chờ Trang Thư Tình đứng ổn
trước mặt chúng thần, Chu Tri Sâm chắp tay cúi đầu, “Trang tiểu thư.”
Có hoàng tử làm gương, những người phía sau mặc kệ là có tức giận hay
không, cam lòng hay không thì cũng đều phải chắp tay khom người, miệng
hô ‘Trang tiểu thư’.
“Miễn lễ.” Trang Thư Tình cũng không ngồi xuống, vóc người nàng vốn nhỏ, ngồi xuống nữa sẽ không có cảm giác tồn tại.
“Ta biết các ngươi không phục ta, ta cũng không cần các ngươi phải tin
phục, chỉ hy vọng các ngươi vì hoàng thượng vẫn đang còn bệnh nặng mà tự quản tốt chuyện của bản thân, ăn lộc của vua thì làm việc cho vua, đây
là bổn phận của thần tử, sẽ không có vì bất kỳ nhân tố bên ngoài nào mà
thay đổi, trước mắt cũng chỉ như thế, ta không cần các ngươi trung tâm
với ta, người các người cần nguyện trung thành trước hết vẫn phải là
hoàng thượng.”
Ánh mắt Trang Thư Tình lớt qua tam cữu sau đó cũng không có lưu lại,“Nếu là muốn nhìn trò hay của ta, thì chỉ cần nhìn, nhưng ta mong rằng
các ngươi sẽ không nên vì vậy mà chậm trễ chuyện Chỉ Cố giao cho các
ngươi, ta không phải hoàng thượng, ta không mềm lòng, nhiệm vụ của ta là đảm nhận và duy trì những việc trước đây Chỉ Cố làm, người có thực tài
mới có thể thăng quan tiến chức, kẻ vô năng sẽ tự động bị khai trừ, Đại
Chu, không nuôi người rảnh rỗi.”
“Lúc trước không tra nên không biết, tra xong mới phát hiện Đại Chu quả
là nơi nhân tài đông đúc, chỉ là dùng người không đúng chuyên môn, mà
hiện tại, cánh cửa này lúc nào cũng rộng mở, các ngươi tùy ý cạnh tranh
với nhau, đừng tưởng rằng ta không dám động thủ, cũng giống như ta đổi
máu cho hoàng thượng vậy, triều định Đại Chu, cũng nên thay máu!”
Lời nói vô cùng dõng dạc, người cười nhạt có, kẻ kinh miệt cũng không
ít, nhưng cũng có người giống như vừa có một nhận thức mới về nàng, ví
dụ như Lâm Tri.
“Hiện tại, chư vị có chuyện gì muốn nghị sự?”
Giống như muốn khiến cho nàng quẫn bách, không có người dám nói chuyện,
ngay khi Đổng Minh Dương chuẩn bị xuất đầu, Chu Tri Sâm đã dẫn đầu nói
trước.
“Bởi vì chuyện lúc trước, nên cấm vệ quân đã được thanh tra toàn bộ,
trách nhiệm này do Vệ tướng quân và một số người có liên quan xử lý,
nhưng nếu muốn xử lý hết thì sẽ phải tốn thời gian rất dài, Trang tiểu
thư có kế sách đối ứng hay không?”
Vệ Hàm cũng đứng ở hàng đầu, lúc này tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Điện hạ nói rất đúng, không chỉ phòng ngự trong cung mà cả trong kinh
đô cũng là do hạ quan chưởng quản, có thể được hoàng thượng tín nhiệm là vinh hạnh to lớn của thần, nhưng như vậy không hợp quy củ, thỉnh Trang
tiểu thư cho quyết sách.”
“Nếu đã nói đến chuyện này, vậy ta sẽ lấy chuyện chuyện khác cũng nghị
sự với các ngươi.” Trang Thư Tình đỡ tay Ôn Đức ngồi xuống, tuy rằng
thấp xuống, nhưng khí thế lại không mất, “Nhân chuyện ngũ hoàng tử cấu
kết với Cúc quốc mà Đại Chu mất đi một tòa thành, hơn nữa… Binh bộ
thượng thư Chu đại nhân, ngài nói thử một chút về động tĩnh hiện tại của Cúc quốc.”