Ác Nhân Thành Đôi

Chương 179

Bên ngoài ngàn dặm, Bạch Chiêm mở mắt, phun ra một búng máu.

“Công tử!”

Thanh Dương Tử thuần Thục tiến lên bắt mạch, trong lòng lại nôn nóng muốn chết người, “Công tử, phế bỏ võ công đi, cứ mạnh mẽ áp chế như vậy gây tổn thương quá lớn đến thân thể của công tử.”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lục phủ ngũ tạng đều sẽ xuất huyết!

“Trong lòng ta đã có tính toán.” Bạch chiêm đẩy hắn ra, xoay người lên ngựa, nắm lấy dây cương từ trên cao nhìn xuống 8 người, “Đẩy nhanh tốc độ.”

Bọn họ còn có thể nói gì được nữa, 1 đám người lập tức lên ngựa đuổi kịp Bạch Chiêm.

Trần Nguyên nhìn về phía trước, dùng sức cắn răng, công tử đang lo lắng cho Trang tiểu thư, lấy thân phận một vị đại phu để điều hành một quốc gia, dù là hắn cũng cảm thấy lo lắng không biết tiểu thư có thể chống đỡ được hay không.

Nhưng thân thể công tử lại…

Bảy ngày rời khỏi kinh, Đây đã là lần thứ ba Công tử hộc máu, nếu vấn để không lớn, Thanh Dương Tử dọc theo đường đi cũng không cần treo bộ mặt nghiêm túc như vậy.

Nhất định đừng nên có chuyện gì, cho dù là công tử hay Là Trang Tiểu Thư, Trần Nguyên thầm cầu nguyện.

Vì phải giám quốc, nên Trang Thư Tình triệt để tiến vào tầm mắt của dân chúng trong kinh, chỉ cần là người ở kinh thành đều sẽ vô cùng chú ý đến hướng hướng đi của triều đình.

Chuyện xuất chinh tất nhiên không thể che dấu được, muốn chi còn có người có ý muốn truyền bá.

Có Từ tướng quân ở đây, chủ tướng chắc chắn sẽ là hắn, mọi người càng quan tâm là chiến đoàn quan sát cuộc chiến.

Nhất thời, nơi nào cũng đang thảo luận chiến đoàn này Là chuyện gì xảy ra.

Trong nhã gian, mấy người ngồi quanh bàn.

“Hoàng thúc, Ngài nói thử xem, tham chiến thì cứ tham chiến, nhìn làm cái gì?”

“Bản vương lại cảm thấy, chiêu này của Trang thư tình đi rất tốt.” Một nam nhân trung niên với hai chỏm râu, thong thả đưa củ lạc vào trong miệng, “Hiện tại trong triều, trừ người chết và hạ ngục ra, chỉ còn mỗi Từ Công Mậu có thể tìm đường sống từ chỗ chết, trừ hắn ra, võ tướng trong triều mấy ai có thể chân chính trải qua chiến trường? Theo ta thấy, người trong chiến đoàn được cử đi lần này sẽ được tuyển từ võ tướng. Ta đoán, Trang Thư Tình lần này hắn là muốn bồi dưỡng một vị chỉ huy mới, trước mắt đang là thời chiến, các ngươi nhìn không thấy sao?”

“Rõ ràng là bọn họ không thể tham chiến, còn cho đi làm gì? Đổ máu, giết người, làm võ tướng đều đã được rèn luyện. Chỉ được cái tiếng nói cho to.”

“Thật không biết phân biệt.” Nam nhân buông đũa xuống, vẻ mặt châm chọc, “Người đi là võ tướng, không phải tân binh. Trên chiến trường thực chiến, nếu tình huống hơi có chút không tốt, võ tướng chịu không được áp lực liền cầm đầu chạy mất, chẳng lẽ nhưng người khác đều phải chạy theo? Trang Thư Tình cho người ta đến quan sát, là để bọn họ thích ứng với máu, thích ứng với chiến trường, sau đó mới để bọn họ tham chiến, như vậy không phải tốt hơn nhiều so với một đám người chỉ biết nói mà không làm được sao? Thời khác mấu chốt phải biết động não.”

Nam nhân cười lạnh một tiếng, “Lúc mới nghe thấy tin này bản vương liền cảm thấy hoàng huynh hồ đồ, sao lại có thể để một nữ nhân giám quốc, tóc càng dài kiến thức càng ngắn lại hay sao? Nữ nhân có thể làm cái gì, còn là một người khác họ, hiện tại mới biết được hoàng huynh thánh minh, những chuyện Trang Thư Tình làm từ khi giám quốc tới này điều lấy thế tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết tất cả những chuyện đã để đóng bụi từ lâu, các ngươi tự hỏi xem, ai có thể làm được tốt hơn nàng? Theo bản vương thấy, để nàng giám quốc rất tốt, nàng làm việc còn mạnh mẽ vang dội hơn cả hoàng huynh.”

“Đừng tưởng rằng người khác đều là đồ ngốc, nhìn không ra các ngươi đang đánh chủ ý gì, bổn vương mặc kệ, bận rộn nhiều năm như vậy, hiện tại sẽ không hao tâm đi tính toán những chuyện này, ngôi vị hoàng đế là của hoàng huynh, hắn thích để ai ngồi thì người đó ngồi. Nếu không phải tò mò vị Trang Thư Tình kia, bản vương cũng sẽ không bị các ngươi khuyến khích trở về.”

Nam nhân phủi ống tay áo đứng dậy, “Thông minh thì tốt nhất nên bỏ tâm tư này xuống. Nếu để vị cháu trai không dễ nói chuyện kia của bản vương biết được các ngươi đang đánh chủ ý gì trong đầu thì cứ cẩn thận nóc phòng nhà các ngươi, sớm ngày cũng sẽ bị hắn xốc ngược, những thứ hiện tại không thể đảm bảo cái gì, tự giải quyết cho tốt đi, về sau những chuyện như vậy không cần tìm đến bổn vướng, ở kinh thành chơi mấy ngày đủ rồi, bản vương đi đây.”

Lên xe ngựa, quản gia theo vào hỏi, “Vương gia, ngài hồi phủ hay là…”

“Hồi đi, nếu hiện tại tiến cung bọn họ sợ là sẽ cho rằng ta bán đứng bọn họ, thật sự là một đám không biết phân biết tốt xấu.” Nam nhân thoải mái dựa vào thành xe, bên trong xe ngựa vô cùng xa hoa, hai vị nữ tử mặc cung trang đi lên, nam nhân mỗi tay ôm một người, cười, “Bản vương cảm thây cuộc sông vẫn nên phải hưởng thụ mới tốt, đầu không phải là đồ trang sức, muốn bản vương đưa đầu ra? Hừ, nằm mơ.”

“Vương gia anh minh.”

“Nàng đừng khen bản vương, là bọn họ rắp tâm quá rõ ràng, cũng không chịu ngẫm lại chỉ bằng đám bao cỏ như bọn họ trừ chuyện thường xuyên đến xin thứ này thứ nọ của hoàng huynh ra thì còn có bản lĩnh gì, cũng chính bởi vì hoàng huynh nhân hậu mới dung được bọn họ, có bản lĩnh thì đi cầu Trang Thư Tình đi, xem nàng thu thập bọn họ như thế nào.”

Động tĩnh bên ngoài dần dần lớn, quản gia vội đi ra xem xét tình hường, nam nhân cũng vén rèm lên nhìn ra phía ngoài.

“Vương gia, là Trang tiểu thư, cần phải xác minh thân phận không?”

Nam nhân nâng má, rất hứng thú gật đầu, đã chạm mặt thì tất nhiên phải gặp, bản vương cũng tò mò, một nữ tử có thể giám quốc sẽ có dáng dấp như thể nào.”

Quản gia không biết có nên nhắc nhở một câu hay không, đây là thể tử của Bạch công tử nha…

“Biểu tình kia của ngươi là cái gì, bản vương sao có thể làm những chuyện hành đao đoạt ái.” Nam nhân trừng mắt nhìn hắn, cho dù hắn muốn, cũng phải có bản lĩnh mới được.

Quản gia lĩnh mệt xoay người, lui ra ngoài.

Hôm nay trong cung ít chuyện phải xử lý nên Trang Thư Tình trở về sớm hơn mọi ngày, mỗi lần nàng đi trên đường đều sẽ gây ra động tĩnh, nhiều lần cũng đã thành thói quen, hộ vệ cũng ngày càng nhiều.

Nhưng mà hôm nay lại khác, xe ngựa đi được một nữa đã dừng lại, theo lý mà nói, hiện ở kinh thành hẳn là không có người dám ngăn cản nàng, nàng cũng không cần phải tranh né ai mới đúng.

Hướng Tả đánh ngựa tiến đến cửa sổ, “Tiểu thư, là Nhạc vương gia.”

Nhạc vương gia? Không phải hắn cực ít khi đến kinh đô hay sao?

Chu Quốc không thường phong đất cho hoàng tử, nhưng mà hoàng tử được sủng ái cũng có thể rời kinh đi nơi khác ở, đồng lứa với hoàng thượng cũng chỉ có một mình vị Nhạc vương gia có được đãi ngộ này, nhìn danh hào của hắn cũng biết năm đó lão hoàng đế có bao nhiêu sủng ái hắn.

Nhưng mà nếu thật là Nhạc vương gia thì nàng cũng cần phải qua chào.

Thanh Phong và Thu Vũ chỉnh sửa lại xiêm y và trang sức cho nàng, một trước một sau đỡ nàng xuống xe ngựa.

Tuy rằng thanh danh đã lớn đến không ai trong kinh mà không biết, nhưng trừ quan lại ra, thì rất ít người có thể gặp qua nàng.

Nàng vừa lộ diện, liền có thanh âm truyền vào tai, “Thật gầy, vóc dáng cũng không cao.”

“Nhìn qua thật nhỏ, bộ dáng còn nhỏ hơn ta.”

“Thật trắng, là ai dõng dạc chắc chắn gương mặt của nàng không thể gặp người? Rõ ràng là sinh được một bô dạng rất tốt.”

“...”

Bị người đánh giá như vậy, khóe miệng của Trang Thư Tình có chút co rút, nàng thật cảm thấy may mắn khuôn mặt này của nàng không khiến mọi người thất vọng.

Nhạc vương gia cũng không xuống dưới, vén mành cửa lên, hắn ghé đầu vào thành cửa sổ, một bộ vô lại nhìn nàng, thản nhiên tự đắc.

Ấn tượng đầu tiên cũng không tệ, Trang Thư Tình không chán ghét người này.

“Thư Tình gặp qua Nhạc vương gia.”

“Bản vương không dám chịu lễ của ngươi, mau đứng lên đi.”

“Ngài là trưởng bối, Thư Tình là vãn bối, tất nhiên là ngài nhận được.” Trang Thư Tình đứng thẳng lên, “Vương gia đây là vừa hồi kinh?”

“A, vừa trở về đã bị người quấn đi nói mấy lời vô nghĩa, nhưng mà mấy năm chưa hồi kinh, kinh đô này náo nhiệt không ít.”

“Nếu như vương gia có thể về sớm hơn một tháng, nhất định có thể vượt qua một tràng náo nhiệt hơn rất nhiều.”

“...” Đến lúc này, hắn đúng là bị ép xuống hạ phong!

Nhạc vương gia càng cao hứng, Trang Thư Tình thật sự là… còn thú vị hơn cả suy đoán trước của hắn, so với những tiểu thư khuê các như một đám đầu gỗ kia thì đúng là thú vị hơn rất nhiều.

Trang Thư Tình cũng thu liễm thái độ.

Nàng không muốn khiến bản thân nổi bật trước mắt công chúng. Nhưng ngược lại, vì ở trước mặt công chúng, nàng càng không thể yếu thế.

Trước mặt vị vương gia mới gặp này nàng cũng không thể yếu thế.

“Vương gia hiện tại muốn vào cung sao? Hoàng thượng nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất cao hứng.”

Nhạc vương gia nháy mắt liền sửa lại chủ ý, “Cũng tốt, nhiều năm không gặp hoàng huynh, bây giờ gặp mặt sẽ có rất nhiều chuyện để hàn huyên.”

Trang Thư Tình cười cười, thu tay thi lễ, nhường qua một bên, “Hoàng thượng nhất định cũng rất ngóng trông vương gia.”

“Có một số người không cần đi quản, bọn họ chưa từng nếm trải thế nào là khổ nên không thể biết chuyện gì nên làm và không nên làm. “ Chậm rì rì lưu lại lời này, Nhạc vương gia lùi đầu về.

Xe ngựa đi xa, Trang Thư Tình cũng đem tin Nhạc vương gia truyền đến cho hoàng thượng. Có động tác là tốt rồi, nàng chỉ sợ bọn họ cứ im lặng, đến thời điểm mấu chốt lại cản một chân.

Ngẩng đầu quét một vòng, hoặc hưng phấn, hoặc khẩn trương, hoặc sùng bái, hoặc khinh thường… nàng cũng đã thành náo nhiệt trong mắt người khác.

”Nàng đang nhìn ta, đang nhìn ta...”

”Rõ ràng là đang xem ta!”

”Phía sau đừng chen, ta sắp ngã xuống!”

“...”

Trang Thư Tình lại co rút khóa miệng, đạp lên ghế nhỏ tiến vào xe ngựa, sau này tốt nhất vẫn không nên lộ diện.

Sáng sớm ngày kế, Trang Thư Tình liền thấy Nhạc vương gia, cũng không biết có phải thật sự hàn huyên đến khuya hay không mà hôm nay lại đứng xếp hàng đầu tiên trong triều.

Ánh mắt kia hiện ra hứng thú quá mức rõ ràng, Trang Thư Tình chỉ có thể nỗ lực xem nhẹ hắn.

”Kim Quý, Kim đại nhân.”

”Có hạ quan.”

“Cấm vệ trong cung đã chỉnh lý hết chưa?”

Kim Quý cẩn thận trả lời. “Trước mắt chỉ có thể bổ xung một nửa nhân số…”

“Cũng không phải chậm, trước cứ để bọn họ vào cung làm nhiệm vụ đi. Mãnh thú nên về núi.”

“Vâng.”

Trang Thư Tình quét một vòng,”Danh sách những người được chọn đi quan sát cuộc chiến sẽ do bộ nhân sự sắp xếp, nếu có ai muốn chủ động xin đi giết giặc, ta cũng sẽ châm trước, nhưng mà nếu là ôm tương tưởng đi quan sát thì ta chỉ nói một câu, quân đoàn này, chưa hắn là sẽ hoàn toàn không tham chiến, Từ tướng quân.”

Hôm nay Từ Công Mậu đã khôi phục chức tướng, đứng ở hàng thứ hai, hắn bước ra khỏi hàng, cao giọng xác nhận.

“Mệnh ngươi là chủ soái tiền phương, làm chủ tất cả chiến sự.”

Không ít người đều lộ vẻ kinh ngạc, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, hay là của Trang Thư tình?

Từ Công Mậu đã sớm được hoàng thượng dặn dò, hết thảy đều nghe theo mệnh của Trang tiểu thư, lúc này trả lời cũng vô cùng lớn tiếng, “Lão thần tuân mệnh.”

“Chiến sự ta không hiểu, ta thậm chí không biết chiến trường chân chính là như thế nào, cho nên ta không thể đưa ra mệnh lệnh bắt buộc nào đối với binh sĩ, thời khắc mấu chốt, Từ tướng quân cứ tùy cơ ứng biến, nếu có chút người ỷ vào thân phận không thuận theo quân lệnh, tùy ngài tiền trảm hậu tấu, hi vọng Từ tướng quân sớm chuẩn bị cho tốt, mong ngài có thể đắc thắng trở về.”

“Lão thần nhất định sẽ không nhục mệnh.”

“Còn có quân đoàn quan sát cuộc chiến.” Vẻ mặt Trang Thư Tình càng thêm nghiêm túc, “Hoàng thượng từng nói, Từ tướng quân là bề tôi đắc lực của ngài, ta hi vọng những người đang ngồi quan sát trận chiến kia có thể thấy rõ, nhưng thế nào chính là bề tôi đắc lực, đoàn người có thể đứng quan sát cuộc chiến, sau này tất yếu chính là trụ cột của Chu Quốc, bọn họ chính là hi vọng về sau của Chu Quốc, ta đem hi vọng này giao cho ngài, mong Từ tướng quân có thể hướng dẫn bọn họ thành tài.”

Không chỉ Từ Công Mậu được nêu danh, mà tất cả mọi người trên triều đều theo bản năng đứng thẳng lưng, mà võ tướng, trong lòng bọn họ đã sớm rục rịch.

Nhạc vương gia thầm khen, triệt để yên lòng.

Tiêu dao vương gia cũng cần quốc gia yên ổn, thì bản thân mới có được những ngày tháng tiêu dao.
Bình Luận (0)
Comment