Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 33

Lý Minh Kỳ ngủ một giấc liền ngủ hết một ngày, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng tốt hơn nhiều, vừa mở mắt đã thấy Phượng Nhã canh giữ trước giường, nửa bên mặt sưng lên, có nhiều chỗ còn bị trầy da, nàng ngọ nguậy ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ đau lòng, càng tức giận Triệu Hân Tinh chua ngoa đanh đá: “Có phải là rất đau không? Đã thoa thuốc chưa? Đã bị thương mà còn canh giữ ở đây, ngươi muốn làm ta đau lòng đến chết à.”

”Chủ nhân, ngài tỉnh rồi.” Phượng Nhã nâng một tay xoa bên mặt bị thương, cười nói: “Ngài đừng lo lắng, nô tỳ đã thoa thuốc, không đau chút nào đâu, thật đó.” Trước kia đã từng bị thương nặng hơn bây giờ, có ai đau lòng cho nàng ta chút nào đâu? Được người quan tâm mà chợt cảm thấy thật uất ức, nỗi chua xót liền dâng lên, khẽ dời tầm mắt.

”Nói dối, mắt cũng đỏ ửng cả rồi, nhất định là đã len lén khóc.” Hai nha đầu này cũng xấp xỉ tuổi nàng, từ trước đến nay Lý Minh Kỳ luôn thành thật đối xử với mọi người, mấy ngày nay sớm chiều chung đụng, đã sớm xem hai nha đầu này là người nhà.

”Chủ nhân, khiến người chê cười rồi.” Nửa bên mặt khác của Phượng Nhã cũng đỏ lên, thật rất muốn khóc, rất muốn chui vào lòng chủ nhân khóc một trận.

”Được rồi, ta đau lòng còn không kịp, sao lại chê cười ngươi, đau quá thì khóc đi, ta cho ngươi mượn vai để tựa này.” Kéo tay nha đầu nắm thật chặt.

Phượng Nhã gật đầu thật mạnh, lại nhịn không được mà cười ngây ngô, sơ ý liền động đến bên mặt bị thương, lại đau một trận. Nàng ta hít một ngụm khí lạnh, sợ chủ nhân lo lắng, vội chuyển đề tài: “Chủ nhân, lúc người ngủ, Đại gia có tới, thấy ngài ngủ say liền không nán lại, dặn bọn nô tỳ chăm sóc ngài cho tốt, nói dăm ba ngày nữa Cung chủ sẽ về, ngài ấy cam đoan mấy ngày này Ngũ cô nương sẽ không đến Trúc Uyển, mong ngài bớt giận.”

”Trước đến gây chuyện, sau lại làm hòa, chỉ là nói khéo cho qua thôi.” Lý Minh Kỳ tức giận vô cùng, tuy cổ đã thoa thuốc, nhưng vẫn còn đau đớn, tiếp đó đầu liền rũ xuống, Trầm Ngạn Khanh đã đến Thượng Kinh? Chờ hắn về thì mọi việc đều muộn mất, mặc dù cha mẹ chưa từng nói gì về hôn sự của nàng và Trầm Ngạn Khanh, nhưng nàng biết, trong lòng cha mẹ không vui, con rể mà họ vừa lòng chính là biểu ca Trương Tử Tuấn, lần này là nàng đào hôn mà trốn tới đây.

Trầm Ngạn Khanh đột nhiên đến cửa gặp cha mẹ cầu hôn, nếu cha mẹ phản đối, hắn sẽ có thái độ gì? Nếu cha mẹ biết nàng và hắn đã cận kề da thịt, bị ép phải đồng ý hôn sự này, vậy có còn chấp nhận người con gái như nàng không? Mà nàng thì sao? Thật muốn gả cho hắn ư? Vừa nghĩ vậy, trong nháy mắt lòng nàng liền lạnh đi một nửa, đời này nàng có thể không cần danh tiếng không cần hạnh phúc, lại không thể không cần cha mẹ, không thể không làm người con hiếu thảo.

Lòng Lý Minh Kỳ loạn như ma, có một số người không thể trêu chọc, cũng không lẩn trốn được, rốt cuộc nàng phải làm sao đây?

Phượng Nhã gọi vài lần mà nàng cũng không đáp lại, không khỏi giơ tay quơ quơ trước mắt nàng: “Chủ nhân?”

”Hả? Gì vậy?” Nàng chợt giật mình, dạ dày lại quay cuồng một trận, nàng mạnh mẽ đè ép sự khó chịu xuống.

”Chủ nhân, ngài đã ngủ một ngày, có muốn ăn vài thứ không?” Phượng Nhã có chút lo lắng, tâm tư vị tiểu chủ tử này giấu thật sâu, rõ ràng tính tình mềm mại như nước, lại luôn khiến người khác đoán mãi không ra.

”Ngươi không nói ta còn chưa cảm thấy, ngươi vừa nhắc đến, thật đúng là đói bụng rồi.” Lý Minh Kỳ nhếch miệng cười cười, mặc dù không muốn ăn, nhưng để hai nha đầu này không lo lắng, vẫn nên ăn một chút thôi.

”Nô tỳ sẽ bưng đến ngay.” Phượng Ngọc cười nói, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Phượng Nhã chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân, thứ cho nô tỳ lắm miệng, ngài có tâm sự đúng không?”

”Đúng vậy, Trầm đại Cung chủ tự mình đến Kinh Thành, lúc gặp cha mẹ ta, nếu nói những lời khiến người ta không ngừng hốt hoảng thì phải làm sao? Lúc trẻ phụ thân đã từng giết thổ phỉ, nếu bọn họ đánh nhau, Trầm đại Cung chủ chịu thiệt thì phải thế nào?” Nghe thấy mấy lời đầy mâu thuẫn này, Phượng Nhã bị nàng chọc cười: “Chủ nhân, Cung chủ tự có chừng mực, sẽ không làm khó ngài.”

”Sợ thì vẫn phải sợ chứ, chỉ e có người làm khó hắn thôi.” Lý Minh Kỳ cảm thán một câu, “Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, tội tình gì mà phải tự làm mệt mình.”

Phượng Nhã thầm nghĩ, nếu ngài thật sự có thể không suy nghĩ vẩn vơ nữa thì tốt rồi, chỉ e cái gì cũng giấu trong lòng, tự ép nghẹn mình, lại nghĩ không thông.

Lý Minh Kỳ kéo hai tỷ muội cùng dùng bữa tối, sau khi ăn xong thì xoay một vòng trong phòng, vừa suy nghĩ vừa luyện quyền cho tiêu cơm.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc đứng hầu một bên, nhìn quáng mắt, lại không biết nên khuyên thế nào, đành chiều theo ý nàng, tùy nàng vậy.

Lý Minh Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không sao bỏ qua được suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, đang suy tính nên rời đi thế nào. Một trận gió đập vào mở tung cửa sổ, tiếp đến một làn khói xám bay đến, tiếng hô hoán của Phượng Nhã và Phượng Ngọc chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì người đã mất ý thức.

Mấy ngày nay Lý Minh Kỳ bị Trầm Ngạn Khanh ép ăn không ít thuốc, nghe nói ăn nhiều sẽ bách độc bất xâm, nàng nghe mà vẫn luôn chế nhạo, nào biết hôm nay lại được nghiệm chứng. Tuy tinh thần nàng có chút mơ hồ nhưng lại không mất đi ý thức, loáng thoáng nhìn thấy ba bóng người áo đen, một người trong đó hành động nhanh như gió, trực tiếp khiêng Lý Minh Kỳ lên nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hai người khác bám sát theo sau.

Rốt cuộc là ai muốn bắt mình? Nàng nhắm mắt lại, tâm tư xoay chuyển, mấy ngày nay đắc tội tổng cộng chỉ có hai người, một chính là Trầm Ngạn Khanh, đã bị hắn tử hình ngay tại chỗ, ăn sạch sẽ ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Một người nữa là Triệu Hân Tinh, với sự tồn tại của mình, chẳng lẽ chỉ một ngày nàng ta cũng không nhịn nổi?

Ha, nếu mấy người này thật do Ngũ cô nương phái tới, nàng thật sẽ giơ ngón tay cái, cô nương này thật đúng là loại người ưa hành động, hậu quả cứ để bàn sau, lại nói, tình nghĩa huynh muội hơn mười năm, sao bọn Quân Nho có thể trơ mắt nhìn nàng ta gặp chuyện không may? Bất quá, bắt mình để làm gì? Nếu muốn vứt xác ra nơi đồng không mông quạnh thì sau phải tốn công khổ cực đến vậy, cũng không biết Quân Nho và Tô Diễn có biết việc này không, Sơn Trang luôn canh giữ nghiêm ngặt sao có thể để người lạ xông vào? Nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ, mà suy nghĩ cặn kẽ thì có được gì? Nàng vận khí xuống đan điền, thu hồi suy nghĩ, lúc này vẫn nên giả vờ bất tỉnh thì hơn, không chừng đây chính là cơ hội của nàng.

Vào giờ khắc Lý Minh Kỳ bị bắt, Quân Nho đang làm gì?

Trong Tùng Phong Các vô cùng yên ả, trên giường mềm đặt một bàn Bát Tiên, trên bàn bày mấy bình rượu Hồ Tiên, lại thêm mấy đĩa đậu phộng, mấy món điểm tâm tinh xảo.

Quân Nho đang một mình uống rượu ngắm trăng, đứng hầu rót rượu là một thiếu nữ xinh đẹp áo xanh thêu hình mây, ánh mắt như nước hồ thu mênh mông lay động: “Công tử, người đã đi rồi, thật không ngăn cản sao?”

Quân Nho uống cạn một chén rượu: “Nhiễm Thu, chuyện này ngươi nên hỏi hắn mới phải.”

Hắn? Tròng mắt Nhiễm Thu đảo quanh, lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó cụp ngay mắt xuống, người kia không cần mở miệng đã khiến nàng ta nín thở chờ lệnh, sao có thể thốt nên lời.

Một nam tử đứng lặng yên trước cửa sổ, trên người là áo khoát dài màu xanh nước biển, lạnh nhạt như nước, thanh cao như sen, lẳng lặng đứng đó, như theo gió quay về. Nếu hỏi Nhiễm Thu, vóc dáng người nọ thế nào? Nhiễm Thu nhất định sẽ nói, nô tỳ không thấy rõ. Nếu hỏi Nhiễm Thu, sao lại không thấy rõ? Nhiễm Thu nhất định sẽ nói, khí thế của người này quá mạnh mẽ, khiến người ta dễ dàng bỏ qua dáng vẻ của hắn.

Dáng vẻ của nam tử này đương nhiên khôi ngô tuấn tú, chỉ là lại quá mức lạnh lùng, lúc này đôi con ngươi đen lấp lánh như đá quý kia đang lạnh lùng nhìn nơi nào đó, có loại cảm xúc tức giận đến rét lạnh như muốn phá băng mà ra.
Bình Luận (0)
Comment