Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 53

Lý Minh Kỳ co rúc trong lòng hắn, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi tiếng đánh nhau, nghe không bao lâu liền hiểu một chút, không nhịn được hỏi: “Trầm Ngạn Khanh, bọn họ là huynh đệ sao?”

Trầm Ngạn Khanh ôm hông nàng, luôn dõi nhìn Phong Thiển Ảnh dạy dỗ đệ đệ, tự hỏi mình có muốn một cước khiến gã đoạn tử tuyệt tôn luôn không, nghe cô nương nhỏ nhắn trong lòng hỏi, thật lâu sau mới trả lời, “Sao vậy, nàng không hận gã ư?”

Lý Minh Kỳ lắc đầu: “Ta cũng không rõ, hình như có hận một chút. Trầm Ngạn Khanh, có phải ngươi rất tức giận không?”

”Kỳ Kỳ, ta không tức giận chút nào.” Chỉ muốn giết người thôi.

Tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngừng lại, Minh Dĩnh và Minh Ngọc toàn thân mặc quần áo đỏ sậm, tay cầm bội kiếm, vào Noãn các quỳ một gối hành lễ. Minh Dĩnh nhìn đôi nam nữ ôm nhau, trong mắt hiện lên đau đớn, ngay sau đó liền cúi đầu cung kính, “Cung chủ, bắt được tổng cộng một trăm hai mươi bảy người, kính xin Cung chủ xử lý́.”

Trầm Ngạn Khanh không lên tiếng trả lời, hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào để trút hết lửa giận trong lòng. Ôm cô gái nhỏ vào lòng, dời bước đến đại sảnh.

Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, giương mắt nhìn, thấy người trong phòng quỳ đầy đất, mặt mũi đều bầm dập, quần áo tả tơi.

Bạch Trản oai phong lẫm liệt lướt qua đám người đông nghịt, thỉnh thoảng cắn vai một người ném đi, dọa mặt mũi họ trắng bệch, cả người run cầm cập, dập đầu xin tha mạng. Y Nhân quỳ trước mặt bọn họ, đang nhìn trộm nàng, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

”Kỳ Kỳ, những người này có từng chạm đến nàng không?” Trầm Ngạn Khanh ôm nàng ngồi xuống nơi cao nhất trong sảnh, áo choàng rộng thùng thình bao phủ cả người nàng, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn chưa bằng bàn tay.

Lý Minh Kỳ nghe vậy nhìn lại, gật đầu: “Trầm Ngạn Khanh, bọn họ không làm đau ta.”

”Nhưng ta lại cực lỳ mất hứng, nàng nói xem ta phải xử lý những người này thế nào?”

Lý Minh Kỳ không nghe ra sát tâm trong lời hắn, nhưng trái tim vẫn nhịn không được mà co rúm lại, nàng dè dặt dò xét sắc mặt hắn, “Có thể không giết họ không?”

”Kỳ Kỳ, nàng cho rằng những người này đều vô tội à?”

Lý Minh Kỳ nghi ngờ nhìn hắn, Trầm Ngạn Khanh đưa tay nhận lấy thuốc trị thương Minh Dĩnh đưa tới, giúp nàng cầm máu trên trán, hỏi “Kỳ Kỳ, nàng nghĩ những gã hái hoa tặc là từ đâu mà có?”

Lý Minh Kỳ rũ mắt xuống, nàng hiểu rồi, phần lớn những tiểu thư khuê các và thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ đều bị Hoan Hỉ cung bắt cóc đưa đến đây.

”Bình thường không đụng đến ta thì thôi, hôm nay lại dám chạm vào cấm kỵ của ta, nàng cho rằng ta có thể tha cho bọn họ sao?”

Phong Thiển Ảnh xách đệ đệ mình bước ra, một tay ném xuống, khóe mắt Y Nhân rưng rưng, lập tức nhào tới, “Gia, ngài sao rồi?”

Phong Nhã Tụng gắng gượng hé mí mắt thành một khe hẹp: “Y Nhân, đừng khóc.”

”Sư huynh, chúng ta đánh không lại bọn hắn, phải làm sao đây?” Mấy nhân vật nòng cốt đều tập trung hết lại, lộ vẻ tức giận nhưng lại không dám nói gì.

”Chờ chết đi.” Phong Nhã Tụng phất phất tay, giơ ngón tay cái với đại ca của hắn.

Phong Thiển Ảnh đen mặt, hận không thể bước lên bóp chết gã: “Ngạn Khanh, một mồi lửa thiêu rụi chỗ này?”

Trầm Ngạn Khanh nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Kỳ Kỳ, nàng nghĩ sao? Có muốn vứt bọn họ vào lồng cho rắn ăn không?”

Những người kia liền bị dọa vỡ mật: “Đừng, đừng cho rắn ăn, bọn ta không muốn chết, cô nương, chúng ta không thù không oán, ngươi đừng giết bọn ta.”

Trầm Ngạn Khanh ôm thắt lưng nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng:“Lần này ta nghe theo nàng, có giết hay không, tùy nàng quyết định.”

Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thấy Phong Thiển Ảnh nháy mắt ra hiệu với mình, nàng rũ mắt, nên quyết định thế nào đây? Hơn một trăm mạng người, nói giết là giết sao? Trong lòng nàng không oán cũng không hận, đầu sỏ là đệ đệ của Phong Thiển Ảnh, đã bị đánh thành đầu heo, tội gì phải giận chó đánh mèo lên người khác. Trong những người này, có bao nhiêu người là bị ép buộc mà phải bước lên con đường quanh co này?

Y Nhân lau nước mắt, khóc ròng nói: “Cô nương, chúng ta chưa từng hại người, cũng chưa từng ép buộc ai. Sư huynh muội chúng ta cùng sống lặng lẽ nơi đây, từ trước đến nay đều chưa từng ra ngoài bắt cóc nữ tử đàng hoàng. Cô nương, chúng nô tỳ biết ngài có lòng tốt, ngài cứu chúng ta đi, chúng nô tỳ đội ơn ngài, sau này nhất định sẽ hoàn toàn sửa đổi.”

Lý Minh Kỳ nhắm hai mắt lại, áp sát vào tai Trầm Ngạn Khanh, thỉnh cầu: “Trầm Ngạn Khanh, chúng ta đi thôi, ta muốn rời khỏi nơi này, một khắc cũng không muốn nán lại.”

”Nàng khẳng định?”

”Trầm Ngạn Khanh, ta biết lòng ngươi tràn ngập lửa giận, nhưng cũng đừng nên giết người, có được không?”

”Những người đã chạm đến nàng thì sao? Đều thả hết?”

Lý Minh Kỳ gật đầu: “Ngươi nói sẽ nghe theo ta.”

”Được, nghe theo nàng. Thiển Ảnh, nơi này giao lại cho huynh.”

Trầm Ngạn Khanh ôm nàng rời đại sảnh, đi thẳng rời xa vùng đất cực lạc này, khi bên cạnh không còn ai, Trầm Ngạn Khanh khóa nàng vào một thân cây, hôn mãnh liệt, “Kỳ Kỳ, nàng thả bọn họ, còn cơn giận của ta thì sao? Nàng hãy lấy thân mà đền đi.”

Lý Minh Kỳ đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, quần áo trên người vốn mỏng manh, sao chịu được bàn tay to của hắn níu kéo, “Trầm Ngạn Khanh, chúng ta quay về được không, đừng làm thế ở đây.”

Trầm Ngạn Khanh trêu chọc người nào dó từ đầu đến chân một lần, tựa bên cổ nàng cười nói: “Kỳ Kỳ, món nợ này chúng ta nên tính toán kỹ càng một chút.”

Lý Minh Kỳ không khỏi kinh hãi, lại hết cách, chỉ có thể cam chịu.

Nơi này cách biệt viện của Vô Trần cung rất gần, Trầm Ngạn Khanh ôm Lý Minh Kỳ trực tiếp chạy về. Cung nhân trong biệt viện đồng loạt quỳ xuống, mọi người đều cảm nhận được khí lạnh dày đặc từ cung chủ, mặc dù tò mò nữ nhân trong lòng Cung chủ là ai, lại không ai cả gan hỏi ra miệng.

Nhiễm Thu bị công tử nhà mình phái ra ngoài xem tình hình, thấy người bình an trở về, trái tim cũng thả lỏng. Nàng ta tò mò muốn xem người trong lòng cung chủ là ai, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài rối tung, gương mặt xinh xắn được giấu thật kĩ. Trầm Ngạn Khanh ngừng trước mặt nàng ta một chút, liếc mắt nhìn người trong lòng một cái, dặn dò, “Ngươi đi nấu chút nước nóng, nhân tiện lấy chút thuốc trị thương đến.”

”Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” Nhiễm Thu nghĩ, người này bị thương sao? Chẳng trách khí thế hắn lại dọa người đến vậy.

Lý Minh Kỳ hốt hoảng lo lắng suốt, lúc được Nhiễm Thu tắm rửa thay quần áo, trong lòng vẫn còn có chút ám ảnh, nàng cẩn thận nhìn khắp người cô nương trước mắt, nhẹ giọng hỏi “Nhiễm Thu, nàng tên là Nhiễm Thu phải không?” Đã từng có người vô cùng si mê nàng ta, ca ngợi nét mặt nàng ta trong trẻo như sương thu, đôi mắt lóng lánh như nước hồ thu.

”Bẩm cô nương, nô tỳ là Nhiễm Thu. Ngài có gì không thoải mái sao?” Nhiễm Thu có chút nghi hoặc, mình đã làm gì sai khiến cô nương này không vui ư? Sao vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi?

”Không có gì, nhìn nàng thật giống một người bạn cũ.” Lý Minh Kỳ tự giễu mình nhỏ nhen.

”Thì ra là vậy, cô nương, để nô tỳ bôi thuốc cho người.” Nhiễm Thu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mình không chọc giận nàng là tốt rồi.

Lý Minh Kỳ khẽ cúi đầu để nàng ta dễ dàng băng bó vết thương trên đầu: “Cô nương, là do ngài tự gây ra sao?”

”Đúng vậy, tiếc là không chết được.”

”Phi phi, cô nương, không nên nghĩ vậy, nếu ngài gặp chuyện không may, Cung chủ sẽ đau lòng đến chết.”

Lý Minh Kỳ cười không nói, vết thương đã được bôi thuốc, lại chẳng thấy bóng dáng Trầm Ngạn Khanh đâu, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Cơm tối chỉ ăn qua loa hai miếng, nằm trên giường, không biết nàng đã ngủ từ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment