Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 76

Lý Minh Kỳ ngủ một giấc thực ngon, lúc mở to mắt trong nhà đã lên đèn, nơi này lại hoàn toàn xa lạ, trong lòng biết hẳn đây đã là Vô Trần cung rồi. Nàng xoa xoa trán, muốn đứng dậy khỏi giường, lại phát hiện người hết sức bủn rủn, “Nhã Nhi, Nhã Nhi.”

Phượng Ngọc chạy tới nhanh như chớp, đỡ nàng đứng lên, cười nói: “Chủ nhân, ngài tỉnh rồi, giấc ngủ này cũng thật sâu.”

Lý Minh Kỳ vuốt vuốt mặt của nha đầu, mỉm cười nói: “Ngọc nhi à, mau rót cho ta chén nước, khát quá.”

”Được rồi.” Lót ra sau lưng nàng một cái gối mềm, Phượng Ngọc mới đứng dậy bước đến cạnh bàn rót một chén nước ấm, “Chủ nhân, nữa không?”

Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, dùng mu bàn tay lau lau khóe môi, uống một chén nước liền cảm thấy cả người như sống lại, quay đầu nhìn khắp bên trong, nghi hoặc nói: “Tỷ tỷ ngươi đi đâu rồi?”

”Trong cung có một số việc cần tỷ ấy xử lý, chắc mấy ngày nữa mới có thể trở về. Chủ nhân tốt của nô tỳ, có Ngọc nhi ở cùng ngài không được sao?” Phượng Ngọc bắt đầu làm nũng trong lòng nàng.

”Ngọc nhi của chúng ta yêu ma tinh quái, nhìn thấy đã khiến ta vui. Ta chỉ lo lắng, Ngũ cô nương sẽ không làm khó các ngươi chứ?” Lời uy hiếp hôm đó còn loáng thoáng bên tai.

”Chủ nhân cứ thoải mái đi, người bên cạnh cung chủ cũng không lá gan vọng động đâu. Chủ nhân, ngài muốn ăn chút gì không? Nô tỳ bảo hạ nhân chuẩn bị.” Phượng Ngọc cảm nhận chủ nhân biến hóa thực rõ ràng, một ngày không gặp, dường như chủ nhân cởi mở hơn rất nhiều.

Lý Minh Kỳ liếm liếm môi, trong miệng tứa ra rất nhiều chất lỏng ngọt lành, “Ngọc nhi, hôm nay có cá không?”

Phượng Ngọc nhìn bộ dạng tham ăn của nàng, không khỏi hé miệng nở nụ cười, “Chủ nhân, trong cung cái gì cũng có, ngài muốn ăn gì thì cứ bảo phòng bếp làm.”

”Vậy cá sốt chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thêm một phần măng tươi xào thịt băm, hai chén cơm tẻ.” Lý Minh Kỳ chớp chớp mắt, vừa ngủ dậy liền cảm thấy cực kỳ đói, nhắc tới thức ăn nước bọt liền không tự giác mà ứa ra.

”Chủ nhân, ngài ăn chút điểm tâm lót dạ trước nhé, nô tỳ đi bảo nhà bếp nấu ngay cho ngài.”

Lý Minh Kỳ nhìn bóng lưng nàng ta vui vẻ rời đi, không nằm nổi trên giường nữa, vuốt vuốt cái cổ ứa chua, khoác áo choàng, mang hài dạo quanh khắp phòng một vòng.

Đẩy cửa sổ khép hờ ra, một cơn gió lạnh đánh úp đến, nàng không khỏi nắm thật chặt y phục trên người, lạnh thấu xương, không biết tuyết đã rơi khi nào.

Trong viện có hai cây ngô đồng, dưới tàng cây có một cái bàn đá vuông, một cái giường mềm. Lý Minh Kỳ mặc xong quần áo bước ra cửa phòng, xuống bậc thềm cũng không thấy trong viện có người khác, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lững thững đi đến trước giường mềm, phủi lá rụng trên đó xuống, khom người nửa nằm nửa ngồi trên giường, hí mắt nhìn, màn trời lóe ánh sao, ánh trăng như lưỡi liềm.

Ban đêm tĩnh lặng như vậy luôn làm người ta nhớ tới chút tâm sự luôn giấu thật sâu.

Lý Minh Kỳ khẽ thở dài một hơi, nàng cảm thấy mình rất uất ức, khổ nhất là uất ức trong lòng lại không có chỗ để trút ra, nếu có thể, nàng muốn nhào vào lòng mẫu thân khóc lớn một trận, nếu có thể, nàng hi vọng mình có thể thử tin tưởng người khác một chút, chẳng sợ người kia đã từng tổn thương mình, nhưng nàng nhát gan, chỉ có thể luôn lùi bước.

Bụng truyền đến chút động đậy, Lý Minh Kỳ yêu thương cười nói, “Bé ngoan, mẫu thân nhất định sẽ bình an sinh con ra.” Mấy ngày nay bé con trong bụng kia bắt đầu vận động sôi nổi, thường xuyên nhắc nhở mình sự có mặt của bé.

Lúc Phượng Ngọc bưng bàn ăn tiến vào thấy chủ nhân nhà mình cười như mẹ hiền, nàng ta vội vàng vào nhà đặt bàn ăn xuống, quay ra sân cả gan kéo chủ nhân lên, “Chủ nhân tốt của nô tỳ, bên ngoài rất lạnh, nếu ngài bị cảm thì phải làm sao?”

Lý Minh Kỳ mặc cho nàng ta kéo mình vào lại phòng trong, “Ngọc nhi, không khí trên núi này thật trong lành.” Chung quanh rất trống trải, xem ra Quân Nho rất để tâm, quả thực đã sắp xếp cho nàng một viện thật hẻo lánh.

”Chủ nhân, nếu sáng mai thời tiết tốt, nô tỳ sẽ đưa ngài đi dạo xung quanh một chút, được không?” Phượng Ngọc đỡ nàng ngồi xuống, lấy khăn ướt lau tay cho nàng, “Được rồi, có thể ăn cơm rồi.”

”Ngọc nhi, ngươi ăn cùng ta đi.” Lý Minh Kỳ kéo nàng ta, “Ngọc nhi ngoan, bàn ăn lớn như vậy, ăn cơm một mình thật sự rất không thoải mái, được không?”

Phượng Ngọc cắn cắn môi, có chút chần chờ, “Chủ nhân, thế này không hợp quy tắc.”

”Nếu ngươi không ăn ta cũng không ăn.” Lý Minh Kỳ để đũa xuống, mở đôi mắt to tội nghiệp nhìn nàng ta, đến khi nàng ta phải mềm lòng, “Được rồi, mặc kệ hết đi, không thể để chủ nhân đói bụng.”

Lý Minh Kỳ đưa cho nàng ta một chén cơm, tự mình lấy thìa, đưa đũa cho Phượng Ngọc. Chủ tớ hai người ngồi sát bên nhau, ăn một bữa cơm chiều ấm áp.

Sau khi ăn xong Lý Minh Kỳ ngồi trên giường nhìn nàng ta bận rộn, “Ngọc nhi, Ngô Đồng hiên này ở phía trước hay phía sau núi?”

”Chủ nhân, nơi này ở phía sau núi, bình thường ít người đến, thích hợp để tĩnh dưỡng nhất.” Sắc mặt Phượng Ngọc có chút chút ảm đạm, “Chủ nhân, ngài đừng khổ sở, về sau có nô tỳ và tỷ tỷ giải buồn với ngài, nhất định sẽ không để ngài lẻ loi cô độc.”

”Ta có một nha đầu tri kỷ thế này, thật sự là phúc mà ta đã tu luyện mấy đời mới có.” Sao Lý Minh Kỳ không biết tâm tư của nàng ta, sống như vậy không phải là không tốt.

Ngoài mặt Ngô Đồng hiên chỉ có hai chủ tớ, chỗ tối lại ẩn giấu hơn mười Ám Long vệ, vâng lệnh bảo vệ nàng an toàn đồng thời cũng là trông chừng nàng.

Lúc nhóm Ám Long vệ vừa nhận nhiệm vụ này, vốn tưởng đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, bởi vị chủ nhân này thật sự rất thích chạy trốn, hơn nữa mỗi lần đều càng bị cản trở lại càng hăng, vì thế, bọn họ chuẩn bị mười hai phần tinh thần. Nhưng ai ngờ nhoáng một cái đã mười ngày, ngay cả cửa viện vị cô nương này cũng chưa từng bước ra.

Lúc thời tiết tốt thì ra bên ngoài tản bộ, những ngày thời tiết tốt liên tục thì nằm trên giường mềm bên cửa sổ đọc sách, khiến mỗi lần bọn họ báo cáo với chủ nhân đều chỉ nói mấy câu, thực sợ chủ nhân trách tội nói bọn họ lơ là nhiệm vụ. Có trời biết, bọn họ thà lừa bịp cha mẹ lừa bịp vợ con cũng không dám lừa bịp chủ nhân nhà mình.

Đương nhiên Lý Minh Kỳ không biết sự tồn tại của Ám Long vệ, mỗi ngày tu thân dưỡng tính, sáng nay thức dậy con ngươi mắt phải liền nháy, vừa nháy liền nháy cả ngày.

Bóng đêm dần dày, nàng lại không buồn ngủ, “Ngọc nhi, hôm nay là mùng mấy rồi?”

”Chủ nhân, nay là mùng năm.” Phượng Ngọc trả lời mà có chút không yên.

Đã mùng năm rồi sao? Lý Minh Kỳ cúi đầu thốt một câu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cung chủ của các ngươi đã trở về rồi không?”

”Chủ nhân, ngài đừng đoán, không có việc gì đâu.” Ánh mắt Phượng Ngọc có chút bối rối né tránh, vội vàng cúi đầu.

”Giờ phút này ngươi còn muốn gạt ta? Thường ngày đều khen ngươi, ngươi lại khiến ta đau lòng.” Lý Minh Kỳ nói thật đáng thương, mỗi ngày để bé con khỏe mạnh trưởng thành, nàng có thể buộc mình ăn nhiều. Nhưng đêm lạnh tịch liêu, rất khó yên giấc, sắc mặt của nàng cũng không khá lắm.

”Chủ nhân, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nô tỳ sợ ngài lo lắng nên mới không dám nói với ngài, ngài đừng nóng giận.” Phượng Ngọc quỳ xuống bên giường, hai tay cầu khẩn đong đưa tay nàng.

”Ngọc nhi, ta chỉ đùa với ngươi thôi, sao lại coi là thật rồi, mau đứng lên.” Kéo người nàng ta lên, “Vị cô nương kia đã tới rồi sao?”

”Cô nương nào?” Phượng Ngọc có chút khó hiểu, rốt cuộc chủ nhân đang nghĩ gì vậy? “Chủ nhân, đêm nay cung chủ sẽ về, cũng không nghe nói bên người có cô nương nào. Chủ nhân, kia đều là tin vịt, ngài đừng coi là thật.”

Lý Minh Kỳ cười hai tiếng, “Đi thôi, sắc trời không còn sớm, ta ngủ trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Phượng Ngọc buông màn giúp nàng, tắt đèn Lưu ly bảy sắc, rồi mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Chờ khi mọi thứ lặng im, Lý Minh Kỳ trở mình, tiếp theo lại trở mình lần nửa, trằn trọc, hơn nửa ngày mới thở mạnh ra một hơi, thấp giọng mắng:“Nam nhân quả thực không ai tốt cả, đồ trứng rùa vô liêm sỉ.” Mắng xong lòng thoải mái không ít, “Con cưng à, nếu con là bé trai thì không được giống như bọn họ, một đám thay đổi thất thường, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt.” Không biết từ khi nào, sợ hãi uất hận trong lòng đối với người nọ đã nhạt đi rất nhiều, thế mà khi nửa đêm không người lại nảy sinh vài phần oán hận.

Nửa đêm canh ba, một bóng dáng cao to từ ngoài cửa chợt lẻn vào, quen thuộc đi tới bên giường, nhìn thiên hạ ngủ vô cùng không yên trên giường. Hắn ngồi xuống bên giường, với tay sờ lên gương mặt gầy yếu của nàng, chỉ mới một tháng, nàng đã gầy đi rất nhiều. Kỳ Kỳ, ta đã trở về, tức giận trong lòng nàng đã tan chưa?

Nam tử nâng tay điểm huyệt ngủ của nàng, kéo thiên hạ trên giường vào lòng mình, cúi đầu hôn xuống, “Kỳ Kỳ, ta đúng là một kẻ vô liêm sỉ, nhưng ta chưa từng thay đổi thất thường. Nàng đang ghen sao?” Ôm nàng thật chặt.

Lý Minh Kỳ như ngửi được mùi hương quen thuộc, theo quán tính xê dịch về phía nguồn nhiệt, ban đêm tay chân của nàng thường xuyên lạnh lẽo, nàng càng ngày càng sợ lạnh.

Từ khi rời đi không lúc nào Trầm Ngạn Khanh không nhớ nàng, lúc này thấy bộ dạng giai nhân ngoan hiền đến thế, trong lòng đã sớm mềm như nước, tay hắn dừng trên bụng nàng, cau mày thấp giọng nói: “Mặc kệ con là nam hay nữ, nếu dám khiến nàng chịu khổ chịu sở, xem lão tử sẽ dạy dỗ con thế nào.”

Đứa trẻ trong bụng như biết có người đang khiêu khích, từ trong bụng mẫu thân tiếp chiêu, bắt đầu không ngoan cử động như dời sông lấp biển.

Lý Minh Kỳ nhíu mày, nói mơ, “Trầm Ngạn Khanh, đừng náo loạn.”

Trầm Ngạn Khanh cúi đầu nở nụ cười, “Được, ta không náo loạn, nàng ngủ ngon nhé.” Dịu dàng vuốt vuốt tóc nàng, nhịn không được tựa đầu chôn trong hõm cổ nàng, hít một hơi thật sâu, Kỳ Kỳ, thật nhớ nàng.
Bình Luận (0)
Comment