Ác Quỷ Khát Máu

Chương 52

“Chúc mừng cô hoàn thành đặc huấn.” Băng Tâm đứng đối diện một cô gái nói.

Trước mặt cô là một cô gái cũng chỉ vừa tròn mười tám, đôi mắt đen nhánh mang theo sự u buồn không đáng có so với tuổi. Toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo chết chóc khác hẳn với dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt dễ thương như đứa trẻ. Còn nhớ trong một dịp tình cờ hai năm trước Tâm vô tình nhặt được cô gái trước mặt khi cô ấy bị người đuổi giết chỉ còn giữ lại được nửa cái mạng. Không ngờ cô ấy lại là em gái thất lạc của Đoàn Tuấn, hơn nữa lại giúp anh ta huấn luyện em gái, vậy mà sau có hai năm mà cô gái ấy dường như đã hoàn toàn thay da đổi thịt khiến Tâm có thể cảm nhận được hương vị của đồng loại.

“Cảm ơn chị, nhờ có chị mà em mới có thể sống được đến giờ.” Cô gái nở nụ cười nhạt nhưng sau trong ánh mắt lại là sự cảm kích chân thật. Cô luôn nghic mình sắp chết không thể gặp lại người thân duy nhất trong đời, không ngờ lại có người tới cứu sống cô khỏi những sát thủ hàng đầu của Long Môn. Đúng thật là trớ trều, những người mình vốn coi là người thân đến cuối cùng lại dồn mình vào chỗ chết để cho mình hiểu rõ cái gì gọi là sự thật tàn khốc. Mà điều cô không ngờ tới lại là người kia chính là người muốn tự tay đẩy mình vào chỗ chết.

“Không có gì, chỉ tiện tay thôi.”

“Em nghe anh hai nói chị đã cướp ‘đoạt mệnh’ của Long Môn về phải không?” Cô gái nhẹ giọng hỏi nhưng vẫn có thể cảm nhận giọng nói có hơi nặng nề.

“Đúng vậy.” Tâm nhướn mày, xem ra cô gái này đã quyết định kết thúc quan hệ với Long Môn rồi. Trong lòng cô dường như có cái gì đó xẹt qua, trong mắt hiện lên chút thông cảm và đau lòng nhìn cô gái trước mặt.

“Có thể cho em được không? Em muốn trả hết món nợ ân tình với bọn họ.” Cô gái phía đối diện cũng nhìn ra được tâm sự của bản thân đã bị người khác nhìn rõ, không do dự nữa mà thẳng thừng mở miệng nói.

“OK, coi như nể mặt anh trai cô đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm.”

“Cảm ơn chị.”

“Hãy nhớ làm việc dứt khoát, đừng nên giao động nữa, nếu tiếp tục dây dưa với bọn họ. Người trả giá không phải chỉ mình cô đâu mà còn có cả anh trai cô nữa đó, có hiểu không?” Băng Tâm không thể khẳng định hoàn toàn cô ấy đã buông tay chưa nên đành lên tiếng nhắc nhở, cô gái này và mẹ cô năm đó quả thật là rất giống nhau, đều yêu sâu đậm một tên đàn ông cặn bã.

“Vâng.” Cô gái lẳng lặng gật đầu, tuy rằng bản thân chưa hoàn toàn quên được nhưng cũng không sao cả, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

“Đi đi.” Tâm khoát tay ra lệnh đuổi khách.

Vừa lúc cô gái đi ra thì Lăng Kiệt cũng đã đi vào, vừa nhìn thấy người đàn ông này Tâm lại cảm thấy thực sự nhức đầu. Từ lúc cô đồng ý thử tiếp nhận anh thì luôn bị người đàn ông này bám lấy. Gần như chỉ ngoài lúc cô tắm và đi vệ sinh là anh không đi theo thôi. Mỗi khi muốn đuổi anh đi thì anh lại nói phải vun dắp tình cảm hơn nữa cũng có thể đề phòng đàn ông đi theo bên cô. Tuy cô đã nói không có quan hệ nam nữ với Diệp Phong nhưng anh vẫn luôn rất cảnh giác, không muốn chỉ vì một sai làm nhỏ mà cuối cùng lại mất người mình yêu vào trong tay kẻ khác.

“Anh lại sao nữa?” Nhìn khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng trước mặt, Tâm thực sự nghi ngờ sự lựa chọn của bản thân là sai. Tuy rằng cô đã mở lòng với anh nhưng mà nếu như mỗi ngày đều phải đôi mặt với một bộ mặt lạnh lẽo không biểu cảm gì thì thực sự là cô không chịu nổi.

“Anh ta lại đến tìm em, đang chờ ở ngoài đó.” Lăng Kiệt bực bội mà không biểu hiện ra nổi, ai bảo anh từ lúc nhỏ tới giờ đã chán ghét cái loại biểu cảm sinh động trên khuôn mặt, thành ra bây giờ tức giận cũng chỉ có thể bày ra khuôn mặt lạnh lẽo này mà không biểu cảm nổi. (bó tay)

“Để an….Diệp Quân vào đi.” Tâm vừa nghe đã biết người trong lời anh là ai, cô hơi thở dài chỉ có thể nhấc điện thoại nên nói với thuộc hạ chặn ở ngoài. Đang nói được một nửa nhưng lại thấy gương mặt đen như than kia cô đành phải đổi cách xưng hô, hiện giờ cô chưa thể để anh biết Bùi Quân là ai nên chỉ đành làm vậy thôi.

Không bao lâu sau Quân đã vào đến nơi nhưng vừa nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng cũng ở trong phòng thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Không ngờ anh chỉ hơi cách xa em gái một chút mà cũng đã có một kẻ chen chân vào. Nhưng mà muốn đủ tiêu chuẩn để làm em rể anh thì còn phải xem xét dài dài, chỉ cần cậu ta biểu hiện không vừa ý anh một chút thì đừng mong bước qua cửa Bùi gia mà đón em gái anh về.

“Sao vậy anh?” Đợi Bùi Quân ngồi xuống, Tâm hỏi ngay, nhìn sắc mặt anh trai hình như không được tốt lắm.

“Bạch Viên Viên tìm đến sát thủ đã rửa tay gác kiếm, hiện nay là trùm một băng đảng nhỏ, muốn dùng thân thể để đổi lấy mạng em.” Bùi Quân nghiêm túc nói việc chính, người đàn bà ngu đần kia, tìm ai không tìm lại đi tìm ngay một những người trong trường mà anh và Tâm được đào tạo.

“Không ngờ giá trị của em trên thị trường giờ lại giảm sút đến mức thê thảm như vậy.” Băng Tâm thở dài than thở khiến hai người đàn ông bên cạnh hơi nhếch miệng lên.

“Em yên tâm, giờ tiếng tăm của anh khá tốt, nếu gả cho anh thì đảm bảo giá trị sẽ tăng lên gấp đôi.” Kiệt vẫn trưng ra cái bản mặt lạnh lùng, miệng lại nói ra câu khiến người khác không đỡ nổi.

“Cậu cứ ở đấy mà mơ, không có ngày đó đâu.” Bùi Quân bên cạnh lập tức phản bác, đùa sao, muốn dụ dỗ em gái anh trước mặt anh, đúng là không biết sống chết.

“Hai người im lặng.” Nhìn hai người đàn ông vẫn bày ra bản mặt lạnh lùng lại chuẩn bị cãi lộn như hai đứa trẻ khiến Tâm thực sự có loại xúc động muốn đánh người. “Anh bảo người đàn ông nhớ quay lại cảnh đó nhé, em muốn dùng làm quà cho sinh nhật Lãnh Dật Hiên sắp tới.”

“Người đó là chú Năm, chú ấy rất sợ mấy thứ bẩn thỉu như vậy, em cũng biết mà.” Bùi Quân lên tiếng, anh nghĩ cô sẽ dùng tiền để người ta xử lý cho bà ta, không ngờ cô lại nghĩ đến chuyện này.

“Vậy thì bảo chú ấy mang bà ta cho vài người đàn ông dùng miễn phí đi, dù sao nhìn qua thì vóc dáng bà ta cũng không tệ mà.” Tâm nhẹ nhàng mỉm cười, nghĩ tới lúc Lãnh Dật Hiên nhận được món quà kia chắc chắn biểu hiện sẽ rất đặc sắc.

“Được rồi, anh về trước.” Bùi Quân cũng không nói gì thêm chỉ là trước lúc đi có quay lại cho Lăng Kiệt vốn im lặng ngồi nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống một ánh mắt cảnh cáo.

“Anh vừa nhận được tin lô vũ khí giao dịch của Thiên Đường với Liệt Hỏa đã bị người ta động tay chân, chắc là sẽ bị ảnh hưởng đến đợt giao dịch với đối tác.” Sau khi Quân đi, Lăng Kiệt mới nói, anh biết giữa Diệp Quân và Băng Tâm còn có chuyện gì khác giấu mình, anh cũng không muốn ép buộc cô, anh sẽ chờ đến lúc cô đủ tin tưởng mình để nói hết tất cả. Nhưng mà đây là chuyện giao dịch làm ăn giữa hai người, dù sao Diệp Quân cũng là người có địa vị trong quân đội, tốt hơn hết là không nên để anh ta biết, cho dù Tâm tin tưởng anh cũng không được.

“Là người của Liệt Hỏa làm sao?” Tâm hỏi nhưng lại giống như khẳng định, cô tin tưởng người của mình sẽ không làm vậy bởi vì chuyến hàng này là do Tường Vy tự mình giám sát từ đầu đến khi giao hàng cho họ.

“Đúng vậy, là mấy lão già đã già rồi, xương cốt đã yếu lại còn muốn vận động mạnh, chắc là do lâu rồi anh không nắn xương tử tế cho bọn họ.” Lăng Kiệt hơi nheo mắt lại, độ ấm xung quanh lại giảm xuống, những người này đang tự tìm cái chết đây mà.

“Vậy anh tính sao?” Băng Tâm hơi nhướn mày tỏ vẻ hứng thú, cô thực sự muốn xem anh định xử lý thế nào.

“Anh sẽ mua thêm số vũ khí bị mất và kém chất lượng.”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Giá cả không thành vấn đề.”

“Được, nhưng mà chẳng lẽ anh định bỏ qua cho họ thế sao?” Tâm vừa thấy có tiền liền lập tức đồng ý.Nhưng mà cũng phải cảm ơn những người kia, nếu không phải họ biết được Thiên Đường và Liệt Hỏa giao hàng luôn tin tưởng lẫn nhau mà không kiểm hàng muốn nhân cơ hội này châm ngòi ly gian giữa hai bên thì không thể có thêm chút tiền từ vụ này được.

“Tât nhiên là anh phải xử lý, chấn chỉnh lại nội bộ một lần rồi.” Kiệt nhẹ giọng đáp, việc thanh toán lẫn nhau trong hắc đạo vốn là bình thường. Lần này cũng nên dùng máu để rửa sạch lại Liệt Hỏa một lần rồi, dù sao cũng không thể để thuộc hạ mình kém cỏi hơn thuộc hạ của bà xã được.

“Có cần em giúp một ta không?” Tâm cười tới mức muốn ăn đánh, kể ra thì cái việc thích nhìn nội bộ tranh đấu, xử lý lẫn nhau cũng không có gì lạ, chẳng qua cô chỉ lo lắng Lăng Kiệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

“Anh tự giải quyết được.” Lăng Kiệt vẫn không có cảm xúc gì, chẳng qua là giọng nói hơi trầm xuống mà thôi.

“Thực ra thì chuyện lần này có khả năng liên quan đến em.” Tâm thành thật nói, cô nghi ngờ Bạch Bằng có tham gia vào việc này.

“Không sao, đừng lo lắng.” Anh biết tuy cô chỉ mới mở lòng với mình nhung thực tế thì trái tim đã sớm có chỗ cho anh rồi, chẳng qua là cô chưa phát hiện mà thôi.

………………………………

Ở Long Môn vẫn như thường ngày chẳng qua lúc này Long Trường đang im lặng nhìn mưa rơi ngoài trời, không ai là không biết vào những ngày mưa, tâm trạng của người đàn ông này thường rất khó chịu.

“Chủ nhân, đã tìm được cô chủ rồi.” Một người đàn ông trung niên vội vã chạy đến báo tin cho Long Trường.

“Cô ấy ở đâu?” Lần đầu tiên Long Trường biểu hiện sự vội vã ra mặt hỏi, đối với tin tức của người con gái này, hắn đã chờ hai năm rồi.

“Cô chủ vừa được Đoàn Tuấn đưa về nhà.” Người đàn ông hơi lo sợ, tuy rằng chủ nhân rất mong đợi tin tức này nhưng mà cô chủ đang ở cùng một người đàn ông, chuyện này chắc chắn sẽ khiến cậu ấy tức giận.

“Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi.” Long Trường nhẹ thở dài nói, đã bao hai năm trôi qua rồi, hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho mình.

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hắn ta hơi ngẩn người một chút, không ai biết được Long Trường vốn độc ác vô tình lại chỉ vì một sai lầm mà đến cuối cùng lại khiến bản thân hối hận vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment