Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 10


Hay cho những kẻ ko biết đánh vần hai từ "ngu ngốc"_Phán xong câu trả lời, cô đẩy người tay vẫn còn ôm eo mình rồi vụt biến đi khỏi tầm mắt hắn.
Tiếp xúc với lớp học mới, khoa kinh tế, đối với Hà Hiểu Nghi tất cả đều xa lạ nhưng lại dễ nắm bắt đến khó ngờ. Lớp 11A6, cơ bản là lớp học dành cho những kẻ nuôi mộng dấn thân vào cái thương trường đầy lật lọng và lường gạt của thế giới, nó được tạo nên để rèn dũa, để tô bóng thêm cho những kẻ sinh ra để "đi săn" thêm hoàn hảo và cũng để những kẻ số trời chỉ định "làm mồi" thêm nhơ nhuốc bẩn thiều và tạo cho chúng một bản năng sinh tồn và chống đối tuyệt mĩ, như thế, cuộc chơi mới mang nét kịch tính và cuốn hút "người chơi". Cô cũng vậy, theo một bản năng nào đó, khi nhắc đến cái tên "kinh tế", nó đã tạo cho cô một cảm giác ko thể gọi tên, khiến cô cảm thấy hứng thú như chính cô đã hiểu được ý nghĩa thực của nó đến nỗi cô đã tự ý bày ra cái lí do lãng xẹt ình để chối bỏ cái ý thích muốn được chìm đắm trong sự khích nể đầy thú vị, sự nguy hiểm rùng rợn của nó và tự nguyện để nó bao vây lấy mình mà ko muốn tìm hiểu lí do vì sao. Cô luôn có một tự tin rằng, trong những trò chơi đó, cô sẽ là kẻ săn mồi chứ ko phải là kẻ bị săn.
Sau khi dạo một vòng quanh trường, mắt đi dạo thôi chứ người chỉ đứng một chỗ, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng, vì hồi sáng hai vợ chồng cứ hằm hằm với nhau nên thức ăn chẳng có đứa nào chịu trôi vào bụng cả, thế là với chiếc mũi khá thính của mình, cô lê bước đến cănteen (tài thiệt). Sau khi lấy đại mấy chai nước, khoảng 5, 6 chai gì đó và một chiếc bánh to béo(vì ko biết vị ra sao nên lấy đại, thử rồi lần sau rút kinh nghiệm), cô tìm một căn bàn trống rồi thả hồn theo...thức ăn. Trong khi có biết bao người đổ dồn mắt nhìn vào cô, nữ thì ghét cay ghét đắng, xẹt điện liên tục (thế mà nv chính vẫn bình yên, ko bị điện giật), nam thì mồm nhỏ dãi vì thấy cách ăn uống của Hàn thiếu phu nhân sau 6 tháng trời mới ló mặt, ăn ngon kinh khủng cho dù đó là một miếng bánh hămberger và vài chai nước ( đảm bảo hôm đó hămberger bán chạy, mệ này đi quản cáo thức ăn cũng vớ được bội tiền). Đang ăn ngon lành ko biết trời đất ra sao thì...
-Thấy cưng ăn ngon chưa kìa_Một tên con trai lạ hoắc từ đâu tiến tới chỗ cô nàng đã đánh chén dang dở (đố mấy người biết đó là ai), đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xoan mềm mượt, nụ cười tươi hào hoa xuất chiêu làm bao cô nàng xung quanh chết mê chết mệt, ngoại trừ kẻ được anh ta gọi.
-Hử?_Hàn thiếu phu nhân khựng lại, khẽ rùng mình, rợn tóc gáy, rồi đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn kẻ phá đám, khuôn mặt cáu bẩn.

-Sao thế, ko nhận ra tôi à_Cái tên vô duyên chưa được sự đồng ý của người ta đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cánh tay tình từ khoác qua cổ cô, ghé sát miệng thì thầm
-Tôi biết anh sao?_Hàn thiếu phu nhân nhăn nhỏ hỏi tên vô duyên thấy sang bắt quàng làm họ, miệng vẫn nhai thức ăn trong miệng.
-Trời, mới có 6 tháng ko gặp mà đã lơ bạn bè nhanh thế!_Nói đoạn, tên này kéo ghế ngồi xuống cạnh Hàn thiếu phu nhân, đưa tay phủi nhẹ tàn dư của chiếc bánh mì trên miệng cô rồi cười nhẹ một nụ cười chết người (đáng ra phải chết rùi mới đúng)_Tôi với cô, cùng một con thuyền mà.
Thuyền? Chìm rồi à?_Hàn thiếu phu nhân ngây thơ nhìn kẻ đối diện đặt nghi vấn
-HAHAHA!!!_Kẻ được hỏi đập tay xuống bàn, cười như nắc nẻ, dân tình vì thế đâm ra cười theo ko hiểu nguyên do làm ai kia mặt đỏ phừng phừng vì ngượng (cô này trạng thái nào mặt cũng đỏ được hết)_Đừng giả bộ ngây thơ thế, Hà Hiểu Nghi à
-Hử?_Cô giật mình khi làn da nhẹ cảm bên tay cảm nhận được hơi thở đang phả ra của ai đó.
-Đối với một con người như cô, sự ngây thơ đó..._Cái tên vô duyên từ từ nhấn mạnh từng chữ một, đủ to để kẻ thứ ba, thứ tư đang căng tai ra nghe nghe được_ko qua mặt được ai đâu..._Nói xong anh ta mỉm người vật ngã các vệ tinh nãy giờ đang chao đảo bất tỉnh lần 2.
-Ý anh là sao?_Cô hồ nghi nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời rõ hơn nhiều.
-Cô tự ình thông minh mà, đến cả thiếu gia họ Hàn vô cảm như khúc gỗ cô còn có kế chặt đổ thì liệu câu nói đó của tôi cô còn ko hiểu sao?_Hắn lại tiếp tục mỉa mai, nụ cười lãng tử vẫn chưa tắt hẳn, đánh đố cô gái đầu óc đang rối như tơ trước mặt.

-....Cô ko nói gì chỉ câm lặng suy nghĩ (có biết gì đâu mà nói)
-À..._Như chợt nhớ ra điều gì, hắn ta lại ghé tai vào cô hỏi nhỏ_...6 tháng nay cô biến đi đâu thế, mấy thằng bồ của cô ko chửi cho à, có tên còn nháy máy tôi mấy lần tìm....
-CHÁT!!_Như một phản xạ, trong tích tắc cô gái nhỏ đứng dậy, tát thẳng vào khuôn mặt điển trai của gã nãy giờ xoi mói cô, cắt ngang câu nói bông đùa, mỉa mai của hắn làm mặt hắn chệch đi, khuôn mặt cô bừng đỏ thoáng chút bối rối nửa nghi hồ nửa khó hiều vì hành động đến chính cô cũng ko thể kiểm soát nổi.
-Cô..._Tên đó xoa nhẹ má mình, cười khẩy một cái (bị tát năng quá nên hóa điên rồi) rồi ngồi dậy, nắm mạnh bàn tay run rẩy của kẻ đả thương, đe dọa_Cô muốn chết sao mà dám tát vào mặt một ca sĩ như tôi hả, có lấy đống tiền của Hàn gia cô cũng ko đền nổi đâu.
-Tôi..._Cô ấp úng, khuôn mặt thất thần nhìn kẻ đang bóp chặt cổ tay mình_...tôi...
-Tôi nói cho cô biết, kể từ bây giờ cô là kẻ thù của tôi_Hắn trợn mắt nhìn cô, bàn tay còn lại nắm siết mạnh chiếc cổ nhỏ khiến cô ngạt thở, rồi quanh xung quanh dân tình đang trố mắt nhìn kinh hãi cảnh tượng đang diễn ra_Nếu các người muốn bảo vệ thần tượng của mình thì các người biết phải làm gì rồi...

-Kẻ thù..._Giọng nói nhẹ tựa thoát ra từ thân thể kẻ ban nãy còn run lầy bẩy, cắt ngang câu nói dang dở của kẻ đang cuồng phẫn, khuôn mặt tuyệt đẹp ngẩng lên ko chút e dè nhìn thẳng vào người đang bóp chặt cô mình, nở nụ cười kiêu hãnh của loài hoa đầy gai quyến rũ, đôi mắt tàn bảo đậm chất thống trị, nét tự tin hoang sơ giờ đã ôm chặt lấy con người nhỏ nhắn_...kẻ thù thì tôi sẽ chơi đến cùng...
Trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm con mắt tại hiện trường, Hàn thiếu phu nhân nhẹ nhàng gỡ nhẹ những ngón tay còn chưa có ý buông lơi của anh chàng ca sĩ điển trai, nở nụ cười nhẹ dễ thương và ngờ nghệch của một cô gái 17 non choẹt, chiếc lún đồng tiền lún nhẹ trên chiếc má bầu bĩnh chút ửng hồng rồi mở lời: "Tôi sẽ ko tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám đặt điều nhục mạ tôi, cho dù là giết người tôi cũng ko bẩn tay đâu". Xong xuôi lời tuyên ngôn của mình, cô quay lừng toan đi thì bị kẻ nãy giờ câm lặng trong đêm tối lôi mạnh về phía hắn khiến cô ngã luôn vào người hắn: "Em ko phải là Hà Hiểu Nghi?"
Trước câu hỏi bất ngờ của kẻ vô tình ôm mình, cô sựng người vài giây rồi mỉm cười hài lòng:
-Hay cho những kẻ ko biết đánh vần hai từ "ngu ngốc"_Phán xong câu trả lời, cô đẩy người tay vẫn còn ôm eo mình rồi vụt biến đi khỏi tầm mắt hắn.
Những con người nãy giờ đứng ngồi làm cảnh hết sốc tập này đến sốc tập khác nhưng vẫn có kẻ còn tỉnh táo đến mức ko quên chụp lại mấy cảnh vừa rồi để tác nghiệp

Bình Luận (0)
Comment