Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 18


Điều đó, khiến bà lo lắng, lo lắng về quá khứ, lỡ như nó quay lại, bà, sẽ là người chứng kiến tất cả.
Sự cuồng trong đôi mắt đang dịu hẳn kia sẽ cuồn cuộn như những ngọn sóng điên cuồng ồ ạt của biển chết dữ dội
-Hồ quản gia_Một người đàn ông lực lưỡng trong bộ áo vest đen chỉnh tề khẽ cúi người, ông ta tỏ vẻ nghiêm trọng nói_Ko biết bằng cách nào đó, bọn chúng đã xổng chuồng và chạy đâu mất rồi, thưa bà.
-Hử_Liếc xéc một cái sắc lẻm, bà quản gia khó chịu nhìn đám tôi tớ của mình, có lẽ vì đây là lần thứ mấy trăm bà nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đám người vô dụng này nên chỉ biết thở dài, khuôn mắt hằn vết nhăn giờ lại thêm nhiều vết đậm hơn_Có lẽ, chúng ta nên dùng biện pháp cứng rắn hơn với chúng, làm đi, trước khi cậu chủ nhìn thấy.
-Vâng_Người đàn ông đáp gọn rồi nhanh chóng rút đi cũng đám người, thực thi mệnh lệnh.
***
-Chịu thua chưa cưng_Hàn thiếu gia cười khẩy, phả hơi thở gấp gáp vào đôi má đỏ bừng của vợ, ánh mắt anh tỏ vẻ sự đắc thắng vốn có khi nhìn xoáy sâu vào sự bối rối tột độ của cô vợ

-Thua? Ko đâu_Đáp lại lời nói ngọt ngào của chồng, Hiểu Nghi bực bội nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm vào cái màn hình ti vi to tướng trước mặt, tỏ vẻ quyết tâm, tay nắm chặt chiếc điều khiển điện tử, bấm bấm liên hồi.
-Haizz, cưng ko thắng nổi anh đâu_Quay lại với nhiệm vụ của mình, Gia Phong đảo ngược hướng đi của chiếc ô tô màu đỏ chói trên màn hình của mình, đi sang hướng tắt
-Anh im đi_Tăng ga cho chiếc xe đen bóng đang ở khoảng cách xa với chiếc xe đỏ của đối phương, Hiểu Nghi ko can tâm, lúc này, trong cô, ý nghĩ được chiến thắng luôn chế ngự
-Ăn nói với chồng thể hả?_Khoác tay lên vai vợ, Gia Phong khích tướng rồi đưa môi nhẹ lướt lên làn da âm ấm của vợ_Chịu thua đi, anh cho kẹo...
-Ư..._Chợt khựng người, Hiểu Nghi mắt ko rời chiếc ôtô màu đen mình đang điều khiển, đăm đăm nhìn nó từ từ rơi xuống vực núi sâu khi cô ko kịp *** phanh, dù đây chỉ là một trò chơi ko hơn ko kém, nhưng ko hiểu sao, tâm trạng của Hiểu Nghi lại dấy lên cực khó chịu trong lòng, lí do là gì, chính cô cũng ko hỉu nổi, khung cách trước mắt, dường như cực kì quen thuộc.
-Sao thế?_Liếc nhìn thảm cảnh trên màn hình rồi lại nhìn biểu hiện khó hiểu của vợ, Gia Phong bất giác giật mình khi nhìn thấy từng dòng mô hôi đổ như nước từ trên trán cô rơi xuống cùng đôi mắt đen láy to tròn đang thất thần
-Ko biết_Hiểu Nghi run rẩy đưa tay ôm đầu, trong chốc lát, đôi mắt cô trở nên nhạt đi còn khuôn mặt thì bất thần trắng bệch, y hệt như thể cô vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Thứ có thể khiến cho kẻ hoàn toàn chưa ý thức được sự khủng khiếp của xã hội cô đang sống chỉ có thể là thứ đã từng diễn ra trong quá khứ_Nhưng nếu...nếu chuyện đó đã từng...từng...
-Từng sao?_Nóng lòng hỏi gấp, Gia Phong lại thêm lần nữa chiếu tướng lên chiếc ô tô đen đang cháy phừng phừng rồi nổ bùm y như thật trong trò chơi anh vừa thử sức với cô, chợt mường tượng ra một điều gì đó

-...từng xảy ra thì, thì...thì...làm...làm sao đây?
-Khoan đã_Đưa đôi bàn tay lạnh lẽo nhấc bổng cô lên, đặt lên chiếc ghế sau lưng, Gia Phong chợt khựng lại_Em đang nghĩ mà mít ướt vậy?
-Em ko biết?_Mở căng đôi mặt đang nhòa nước nhìn chồng, Hiểu Nghi lấy tay quệt nước mắt_Ko, ko có gì
-Thật sao?
-À, tại thua nên khóc chứ sao!!_Để chứng minh cho câu trả lời thêm thuyết phục, Hiểu Nghi tặng kèm cho chồng một tràng khóc dữ dội, khiến ai đó phải vắt óc ra mà nghĩ kế "dụ con nít"
***
5 phút sau...Bà quản gia từ từ đẩy cửa phòng, nơi hai vị chủ nhân bà thờ phụng đang chơi game với nhau
-Thưa cậu chủ, cô chủ, nước của..._Toan cúi đầu chào, Hồ quản gia chợt thấy vướng ở chân trong chốc lát chưa kịp định thần xem đó là cái gì thì...

-Rầm_Bà ta bay lên không trung với khoảng cách gần 1 m rồi cả người lẫn khay nước đang cầm trên tay ngã phịch về phía trước, vô thức làm đổ oạch cốc nước cam vàng tươi lên đầu Hàn thiếu phu nhân vừa mở căng mắt nhìn bà
30 phút sau...
-Cậu chủ_Tỏ vẻ hối lỗi, Hồ quản khẽ cúi đầu, có chút lạnh lùng nhìn về nơi vị chủ nhân đáng kính đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối ướt sũng của cô vợ trẻ đang thả mình trong giấc mộng, có chút ko phục, lại có chút hối tiếc trông con ngươi đen sẫm. Bà ko phục, ko phục mọi thứ từ cô ta, kẻ mà bà phải phụng thờ, tại sao, chỉ vì bà lỡ làm đổ li nước cam lên người cô ta, mà cô ta lại có thể bắt chủ nhân bà phải dỗ dành. Bà hối tiếc vì đã để cho cô ta có cơ hội tiếp cận ngài ấy, cho cô ta thỏa sức lợi dụng chính vì bản thân mình
-Ta đã nói nhiều lần rồi_Vẫn điềm tĩnh máy mó tóc vợ, Hàn thiếu gia đáp_Đừng để chúng gây loạn, nhưng có vẻ, vẫn ko có hiệu lực thì phải
-Tôi thực sự xin lỗi, nhưng dù sao thì...chúng có vẻ rất nhớ ngài
-Đủ rồi, giải thích sau đi, ta ko muốn nghe_Hớp một ngụm rượu vang đỏ, Hàn thiếu gia véo nhẹ gò má hồng của vợ, có chút giật mình khi cô trở người, nhưng rồi lại mỉm cười một cách say sưa cứ như thể con hùm con chìm đắm trong bể máu tươi do chính mình kiếm đc.
-Vâng_Khẽ thở dài nhẹ, Hồ quản gia tỏ ra bất lực, đôi mắt bà lo sợ nhìn "bọn gây rối" mấy phút trước h vẫn đang le lưỡi khịt khịt nhìn chủ nhân yêu dấu của mình, chúng cũng như bà, đều mong mỏi sự quan tâm của người ấy, một sự quan tâm đơn giản mà một kẻ hầu, một con vật nuôi điều cần. Chỉ cần câu nói quan tâm vô thức thôi, cũng đủ để bà cảm thấy mạnh mẽ. Nhưng h đây, nó lại thế hiện quá rõ, ko cho ai khác, mà cho kẻ bà thù hận nhất trên đời. Điều đó, khiến bà lo lắng, lo lắng về quá khứ, lỡ như nó quay lại, bà, sẽ là người chứng kiến tất cả. Sự cuồng trong đôi mắt đang dịu hẳn kia sẽ cuồn cuộn như những ngọn sóng điên cuồng ồ ạt của biển chết dữ dội_Vậy, Kiri, Argot và Nike thì phải làm sao đây?
Kiri, Argot, Nike-những cái tên tưởng chừng là của con người nhưng hoàn toàn lại ko phải để dành cho người, chúng dành cho những chú chó quý tộc của Hàn gia. Những chú chó được tôi luyện để dẫm đạp những gì chúng có thể dẫm đạp, kiêu hãnh và kiêu ngạo. Chúng đc sinh ra là để đắm chìm trong nhung lụa - những chú chó săn quý tộc...Giờ đây, chúng sẽ ra sao, nếu chủ nhân của chúng ko còn quan tâm đến chúng như lúc nãy, lúc người đó "phê duyệt" ý kiến của bà? "Thử dây tích điện đi, chúng sợ mấy cái đó, đừng lo, tính mạng của các ngươi cũng như của chúng sẽ đc đảm bảo" - đây, liệu chăng là cách cuối cùng để bắt những con cún đc nuông chiều.
Nhận đc lệnh chủ, Hồ quản gia theo lệnh cùng đám người mặc toàn đồ đen vây bắt 3 chú chó săn đang nhe răng chống lại, chúng đưa đôi mắt giận giữ nhìn những kẻ phá rối, sự điên cuồng là điều làm nên tất cả?

Đóng mạnh cánh của inoc, nơi chặn lối 3 chú cho quý tử của Hàn gia, Hồ quản gia uống sạch cốc nước mát, mông lung nghĩ về điều gì đó mà chẳng để ý đến người con gái với bộ đồ gia nhân đang đến gần.
-Hồ quản gia_Người con gái nhẹ nhàng_Chúng thật là tội nghiệp
-Cái gì?_Có chút giật mình vô thức, Hồ quan gia đưa bộ mặt thê thảm của mình nhìn người trước mặt, khẽ nhăn nhó_Cô làm gì ở đây?
-Tôi về đây lấy vài thứ để quên, nhưng lại đc ngắm vài chuyện hay ha_Cô gái đặt tay vào cánh cửa inoc, mắt đăm đăm nhìn 3 chú cho quý tộc đang quỵ người trên những chiếc thảm lông thú hạng sang vì mệt_ có vài chỗ trên bộ lông đẹp đẽ của chúng bị cháy đen, thật tội nghiệp. Thiếu gia, có lẽ lại lỡ bước mất rồi
-Cô thì biết gì chứ_Hồ quản gia trợn mắt, khuôn mặt già cả bỗng đen sẫm lại, tạo nên nhiều khoảng tối mịt mù
-Tôi chỉ đoán thôi mà_Cười nhẹ, cô gái tiếp lời_Có khi nào, thiếu gia yêu cô Hiểu Nghi ko ta? Như thế thì...
-Cô...
-Hay biết bao..._Giọng nói cô gái gia nhân từ từ nhỏ dần trong nụ cười mỉm đầy ẩn ý, cô thở dài mỉa mai rùi bỏ đi nhanh về phía ánh sáng đanh chóa lòa, để mặc Hồ quản gia chao đảo trong mớ suy nghĩ dày cộm
-Ko thể, ko thể có thêm lần nào nữa...

Bình Luận (0)
Comment