Against The Rules

Chương 7

Cathryn gần như đờ đẫn với sự dâng trào khó hiểu của sự hài lòng pha trộn với sự giận dữ. Cô thích thú vì anh có lẽ đang ghen, nhưng sau đó phản ứng quen thuộc của cô với cách xử sự ngạo mạn của anh lấn át cả cảm xúc hài lòng của cô và cô kích động quay lưng lại anh. "Anh không phải là chủ em, và anh chưa bao giờ là thế!"

"Em thấy an toàn trong thế giới mộng mơ nhỏ bé em vừa dựng lên hả?" anh hỏi nhẹ nhàng đầy đe dọa, và giọng anh là một lời cảnh báo. Cô rơi vào im lặng, không có nói gì thêm trong suốt chặng đường quay về nông trại.

Dù cho, hay có lẽ là nhờ có sự yên lặng, không khí giữa họ đột nhiên nặng nề với thái độ chống đối và một sự nhận biết giới tính đang lớn dần. Chỉ mới chiều hôm đó, cô đã nghĩ bản thân cô quá giận dữ và hết ảo tưởng với anh đến mức anh không thể tác động đến cô thêm nữa nhưng giờ thì cô phát hiện giả định đó mới sai lầm nghiêm trọng làm sao. Giờ đây, cô thậm chí còn không thể liếc sang anh mà không nhớ lại ánh trăng trên mặt anh khi anh yêu cô, mà không nếm náp vị của miệng anh trong ký ức hay không nhớ lại nhịp chuyển động mạnh mẽ của anh.

Khi anh cho xe dừng ngay bậc cấp lên nhà, cô ra khỏi xe trước khi xe dừng hẳn lại. Cô vội vã chạy lên các bậc cấp và băng qua phòng bếp gần như chạy, nghe thấy tiếng gót ủng của anh nện vang thình thịch phía sau khi anh đi theo cô. Ngôi nhà rất tối, nhưng cô biết rõ nhà mình và di chuyển nhanh qua bóng tối, mong muốn an toàn về tới phòng và đóng cửa lại bỏ mặc anh ở ngoài (haha, muốn là 1 chuyện còn thực tế thì ...). Nhưng đây cũng là nhà anh, và cô chỉ mới lên đến nửa cầu thang thì thân hình anh va vào cô làm cô loạng choạng, rồi cô bị nhấc bổng lên bởi cánh tay rắn chắc đang vòng qua ngang eo cô và nhấc cô lên như một đứa trẻ. "Đặt em xuống!" cô thì thầm, đá chân về phía sau trong nỗ lực làm anh vấp ngã khi cô không thèm quan tâm đến vị trí bấp bênh ngay trên cầu thang của hai người. Anh gầm gừ khi cô đá một cú đau điếng vào ống quyển, ngay phía trên chiếc bốt của anh. Thay đổi cách ôm của mình, anh luồn cánh tay còn lại xuống dưới đầu gối cô và nhấc cô lên tì vào ngực anh. Cô chỉ có thể thấy bóng mờ của khuôn mặt anh khi nó gần hơn và cô khăng khăng lần nữa "Rule, thả em xuống!" Không có câu trả lời, và khi cô cố gắng chống lại anh lần nữa, anh cắt ngang cô bằng cách ép chặt miệng anh lên miệng cô trong một cái hôn nóng bỏng, cuồng dã làm thâm tím môi cô và tạo ra những tiếng rền như sấm trong huyết quản cô.

Bóng tối và những cử động của anh làm cô hoảng hốt, làm xúc cảm của cô mất phương hướng khi anh chuyển tay mình phía dưới đầu gối cô và thả cô trượt xuống dọc theo người anh, trong lúc đó miệng anh vẫn đói khát, làm thâm tím và làm tan chảy miệng cô. Cathryn run rẩy khi cô cảm thấy vật nam tính đang khuấy động của anh lướt qua người cô; sau đó tay anh khum lấy mông cô và kéo cô sát vào anh, hun nóng cô qua lớp vải mỏng manh bằng hơi nóng và sức hấp dẫn của dục tình.

Vận dụng đến tối đa nỗ lực của ý chí, cô kéo miệng mình tránh xa miệng anh và phản kháng anh trong tiếng thì thầm dữ dội, "Ngừng lại đi! Anh đã hứa rồi! Monica ..."

"Mặc xác Monica" anh gầm gừ, với tiếng dội âm vang từ sâu thẳm trong ngực. Bàn tay cứng rắn của anh chụp vào cằm cô và nâng nó lên "Mặc xác Richky, và mặc xác những người khác. Anh không phải con đực đã bị thiến và thuần phục để em có thể nghêng ngang đi qua trước mặt mà không mong muốn bị thu hút với cái mà em đang mời mọc, và anh cũng đáng bị vứt quách đi nếu anh cứ đứng nhìn vài tên đàn ông khác dễ dàng đoạt lấy em"

"Chẳng có gì giống thế giữa Glenn và em cả!" cô gần như hét lên với anh.

"Và anh sẽ đảm bảo chắc chắn là sẽ không bao giờ có" anh thô bạo nói.

Anh đột ngột với tay ra và bật đèn lên, và Cathryn ngạc nhiên nhận ra cô đã ở trong phòng của mình. Cô đã bị bối rối vì bóng tối đến mức cô nghĩ họ vẫn còn ở giữa cầu thang. Cô vội vàng bước lùi lại, không thoải mái tự hỏi cô có thể thuyết phục anh thoát khỏi tâm trạng nguy hiểm này không nữa. Anh có vẻ còn hơn cả nguy hiểm; với đôi mắt nheo hẹp lại, lỗ mũi nở rộng, anh làm cô nhớ đến con ngựa hăng máu nhất trong những con ngựa hăng máu trên cả thế giới trong bãi chăn thả của nó. Anh bắt đầu cởi khuy áo sơ mi với sự chăm chú lặng lẽ và cô buộc phải lên tiếng "Thôi được" cô nói run run "Em sẽ không gặp Glenn nữa nếu đó là điều anh muốn ..."

"Quá muộn rồi" anh cắt ngang với một giọng nhẹ nhàng gần như không thành tiếng, điều đó nói cho cô biết rằng anh đã định làm đến cùng.

Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông cởi quần áo nhanh đến thế (:D). Anh trút bỏ quần áo mà không lãng phí một động tác nào rồi quăng đám quần áo sang bên. Khi không mặc gì, anh thậm chí còn đe doạ hơn cả khi anh mặc quần áo, và việc nhìn thấy cơ thể săn chắc, cơ bắp của anh làm cô khó thở, những từ ngữ chống đối nghẹn lại nơi cổ họng. Cô dùng đôi tay mảnh dẻ, vô lực để đẩy anh và anh tóm lấy nó, lật ngửa lòng bàn tay lên và đưa tới bên miệng anh. Đôi môi anh thiêu đốt da cô; lưỡi anh vờn một thông điệp cổ xưa trên lòng bàn tay nhạy cảm của cô. Rồi anh ấn tay cô áp lên vòm ngực thô nhám lông của mình. Cathryn rên lên với cảm xúc đê mê bị khuấy động do việc chạm vào anh, không nhận thấy cô đã rên lên thành tiếng. Sự gia tăng hơi nóng khao khát đang làm cô quên rằng cô không muốn điều này xảy ra lần nữa. Anh mới đẹp làm sao và cũng nguy hiểm làm sao. Cô muốn vuốt ve con báo này chỉ thêm một lần nữa, cảm nhận những múi cơ trơn mượt lượn dưới đầu ngón tay mình. Cô dịch lại gần hơn và đặt bàn tay còn lại lên ngực anh, trải rộng những ngón tay ra và lượn chúng trên cơ thể rắn chắc và ấm nóng của anh. Ngực anh nhô lên hạ xuống ngày một nhanh khi hơi thở anh bắt đầu rượt đuổi ngoài giới hạn của hai lá phổi, và tim anh nện như sấm hoang dại trên lòng bàn tay cô, rập mạnh vào những xương sườn khoẻ mạnh - cái lồng bảo vệ nó.

"Ừ" anh khẽ rên "Ừ. Chạm vào anh đi"

Đó là một lời mời mọc hứa hẹn khoái lạc mà cô không bao giờ có thể từ chối. Cô tìm kiếm hai đầu ti đàn ông nhỏ, bẹp của anh với những đầu ngón tay nhạy cảm và khuấy động hai điểm nhỏ này thành căng cứng. Anh thốt lên một âm trầm sâu trong cổ họng nửa giống như rên ừ ừ, nửa như gầm gừ, và với ra sau cô tìm khóa kéo của váy cô. Trong có nửa phút cô đã đứng trước anh chỉ còn lại hai cái vòng hai bên cổ tay và bông hoa cài trên tóc. Thân thể đàn bà mềm mại của cô phá vỡ sự kìm chế của anh và anh vội vã kéo mạnh cô vào anh, áp sát khuôn ngực mềm mại, căng đầy của cô lên vùng ngực bằng phẳng, rắn chắc của anh. Môi anh trên môi cô và lưỡi anh thâm nhập vào miệng cô, chinh phục một kẻ địch giờ không còn chống đối lại anh. Con báo không muốn nằm dài để bị tấn công.

"Hoa dành dành là sự ưa thích của anh đây", anh thì thầm, buông lỏng cô lâu vừa đủ để hái bông hoa từ tóc cô xuống. Ngực cô vẫn áp vào anh bởi cánh tay phải ôm vòng cứng ngắc quay cô, và anh luồn bông hoa mềm mượt vào khe hẹp nơi ngực cô, kẹp nó giữa 2 bầu ngực. Rồi anh di chuyển cô lùi lại sau và cái giường chạm vào kheo chân cô; cô ngã lên nó và anh ngã theo cô, không để cho cơ thể họ tách rời nhau.

"Anh muốn em nhiều làm sao" anh rên rỉ, trượt xuống để vùi mặt vào thung lũng ngọt ngào nơi ngực cô giờ đây đang nồng nàn hương hoa dành dành. Môi và lưỡi anh rong chơi qua đôi gò ngực đầy đặn, khiêu khích hai núm vú hồng hồng chuyển thành hai nụ nhỏ căng mọng; cơn chấn động hoang dại rượt đuổi khắp người cô. Tại sao phải là như thế này với anh? Thậm chí David cũng không thể thuyết phục cô làm tình với anh trước cuộc hôn nhân của họ, nhưng với Rule, cứ như thể cô không có ý chí, không có đạo đức. Cô là của anh để chiếm lấy, bất cứ khi nào anh muốn. Sự tự hiểu biết chua xót đó cũng không làm giảm sự hưởng ứng mạnh mẽ của cô với anh. Nỗi khao khát nặng trĩu đang rộn ràng nơi vùng kín của cô, làm toàn thân cô đau đớn với một nỗi đau riêng tư chỉ anh mới có thể làm dịu bớt. Cô uỡn người lên gần anh và anh rời ngực cô để phủ người lên cô, đôi chân đầy lông của anh thô nhám và nặng nề trên đôi chân thanh mảnh của cô. "Nói em cần anh đi" anh khàn khàn đòi hỏi.

Không ích gì để phủ nhận nó khi cơ thể của chính cô sẽ biến cô thành kẻ nói dối. Cathryn chạy lòng bàn tay mình xuống hai bên sườn cơ bắp của anh và cảm thấy cả cơ thể đang anh đang căng ra vì khao khát "Em cần anh" cô nói "Nhưng điều này thì giải quyết được gì!"

"Trái lại, nó giải quyết vấn đề chính yếu của anh" anh nói, đẩy đùi cô tách ra. Anh lấp đầy cô và Cathryn khép mắt lại trong cơn khoái cảm đang gia tăng. Anh ngay lập tức khẽ lắc cô, làm cô phải mở mắt lại "Nhìn anh này" anh yêu cầu giữa hai hàm răng nghiến chặt "Đừng nhắm mắt khi anh yêu em! Nhìn anh, quan sát khuôn mặt anh khi anh vào trong em"

Điều này gợi tình đến nỗi cô khó mà chịu đựng nổi. Cô từ từ đón nhận anh vào trong cô trong khi cô chăm chú nhìn gương mặt anh phản chiếu cảm xúc giống hệt cảm xúc đang nhấn chìm cô. Đôi mắt anh mở rộng; một làn sóng gần như là đau đớn lướt qua rồi lại lướt qua khuôn mặt anh khi anh bắt đầu nhịp điệu yêu đương. Nước mắt trào dâng lên mắt cô khi cô cảm thấy chính mình vô lực uốn cong lên vươn tới sự đủ đầy. "Dừng nó lại đi!" cô nghẹn ngào, nài xin, bấm sâu móng tay vào người anh "Rule, làm ơn đi!"

"Anh đang cố cho em sung sướng đây. Cat ... oh, Cat!"

Cô nghe thấy tiếng hét vừa thoát ra từ anh, rồi sau đó mọi thứ trở nên quá nhiều. Chết, hẳn cũng là thế này đây, là sự rã rời hoàn toàn của tâm trí, sự mãnh liệt dồn nén, rồi sự bùng nổ của các cảm xúc, theo sau nó là một sự yếu ớt tới bao vây rồi lớn dần và một sự lãng quên hiện thực. Đây là trải nghiệm đáng sợ nhất trong đời cô, nhưng cô hoàn toàn đi theo nó và để mặc mình bị nó chinh phục. Bên rìa của nhận thức, cô cảm thấy những đòi hỏi mà cơ thể mạnh mẽ của anh đang ép lên cô khi anh cũng vươn tới sự thỏa mãn, và trong một khắc sự nhận thức của thể xác đó là mối liên kết duy nhất của cô với sự tỉnh táo. Sự nhận biết đầy đủ của cô từ từ quay lại và cô mở mắt để tìm anh phía trên cô, gạt tóc đang xoà trên mặt ra trong khi anh khẽ ngâm nga với cô và kéo cô nằm áp lưng vào anh. Cả cơ thể anh lấp lánh những giọt mồ hôi, mái tóc đen dán sát vào đầu, đôi mắt đen huyền lấp loé. Anh là một thí dụ hoàn hảo cho phái mạnh, ban sơ và hoan hỉ trong chiến thắng mới rồi trước điều huyền bí của phái yếu.

Nhưng những từ đầu tiên anh nói lại là sự lo lắng dịu dàng "Em ổn chứ?" anh hỏi, không gỡ cơ thể họ ra mà kéo cô lại gần anh hơn.

Cô muốn kêu lên rằng cô không thể nào ổn được, nhưng thay vì thế cô gật đầu và quay mặt vào chỗ lõm ẩm ướt trên vai anh, vẫn quá run rẩy đế thốt lên lời. Mà cô có thể nói gì với anh? Rằng cô cần anh với một sự khẩn thiết ngoài tầm của suy nghĩ có lý trí, ngoài tầm kiểm soát của cái ý chí vẫn giữ cô tự hào ngẩng cao đầu thậm chí cả khi chồng cô chết đi? Chính cô không thể nào hiểu nổi nó, thì làm sao cô có thể giải thích nó với anh?

Lòng bàn tay anh dịu dàng ôm lấy cằm cô và đẩy nó lên. Cô không mở mắt ra, nhưng có thể cảm nhận nụ hôn anh dịu dàng đặt lên cô, đôi môi lướt nhẹ như một cái vuốt ve, như một làn gió thoảng và như một lời thì thầm. Rồi anh quấn tay quanh cô và đặt cô sát lại anh hơn nữa, hơi thở anh khuấy động làn tóc mai bên thái dương cô, "Ngủ đi em" anh gừ gừ, nhẹ nhàng yêu cầu.

Cô ngủ, mệt mỏi vì một đêm khiêu vũ, những giờ muộn màng, và cuộc ân ái ướt át và đầy đòi hỏi của anh. Cảm giác được ngủ trong vòng tay anh thật quá tuyệt vời, như thể cô thuộc về nơi đó.

Nhưng cô thức dậy với nhận thức rõ rệt rằng có gì đó không ổn. Cô không còn trong vòng tay anh, mặc dù tay cô vẫn còn nằm trên ngực anh, những ngón tay vùi trong đám lông loăn xoăn trên đó. Căn phòng vẫn còn tối, ánh trăng yếu ớt không đủ soi sáng nó. Không có tiếng động gì khác thường, không có gì động đậy, nhưng điều gì đó đã đánh thức cô. Điều gì thế?

Sau đó, khi cô đã hoàn toàn tỉnh dậy, Cathryn bắt đầu nhận ra sự cứng ngắc bất thường của cơ thể Rule bên dưới tay cô, hơi thở nhanh và nông làm ngực anh phập phồng. Cô có thể cảm thấy những giọt mồ hôi rịn ra trên làn da anh.

Hoảng hốt, cô bắt đầu lay anh, muốn chắc chắn rằng anh vẫn khoẻ, nhưng trước khi cô có thể di chuyển anh bật dậy trên giường, lặng lẽ, không gây ra tiếng động gì. Tay phải anh nắm chặt lấy cái chăn. Với cố gắng rõ rệt, mỗi cử động chậm chạp như sắp chết, anh mở bàn tay ra và buông lỏng cái chăn. Một tiếng thở dài khe khẽ một cách kỳ lạ thoát ra từ tận phổi anh; sau đó anh quăng chân ra khỏi giường và đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nơi anh đứng nhìn chăm chú ra vùng đất mịt mù bóng đêm.

Cathryn ngồi dậy trên giường. "Rule?" cô hỏi với giọng bối rối.

Anh không trả lời, mặc dù cô nghĩ cô đã thấy bóng anh cứng lại khi nghe thấy giọng cô. Cô nhớ Ricky đã nói điều gì đó rằng thỉnh thoảng anh gặp những cơn ác mộng và anh đã mất cả đêm đi loanh quanh trong nông trại. Liệu đây có phải là một cơn ác mộng không? Giấc mộng này là gì để anh phải chịu đựng nó trong sự lặng lẽ căng thẳng đến thế?

"Rule" cô nhắc lại, ra khỏi giường và đến bên anh. Anh vẫn cứng đờ người và im lặng khi cô vòng tay quanh anh và áp má lên tấm lưng to rộng của anh. "Anh vừa nằm mơ à?"

"Uh" Giọng anh là giọng từ yết hầu, như được rút ra từ anh.

"Chuyện gì đã xảy ra?" anh không trả lời, và cô truy vấn tiếp, "Nó có phải về Việt Nam không?"

Trong một giây dài, anh không trả lời; sau đó một tiếng "Uh" khác buông ra từ đôi môi cứng đờ của anh.

Cô muốn anh kể với cô về nó, nhưng khi sự yên lặng tiếp tục kéo dài cô nhận ra rằng anh sẽ không kể. Anh không bao giờ nói về Việt Nam, không bao giờ kể với ai điều gì đã xảy ra, điều gì đã đưa anh quay về Texas hoang dại và nguy hiểm như một con thú bị thương. Đột nhiên điều này trở nên quan trọng với cô, điều anh kể với cô cái gì đã ám ảnh anh trong những giấc mơ của anh; cô muốn là một người quan trọng đối với anh, muốn anh tin tưởng cô và để cô chia sẻ gánh nặng vẫn đè trên đôi vai anh.

Cô đi vòng qua đứng đối mặt với anh, luồn vào đứng chắn giữa anh và cửa sổ. Đôi bàn tay cô đem lại mối quan tâm nhẹ nhàng cho cơ thể rắn rỏi của anh, cho anh sự khuây khoả từ những cái vuốt ve của cô. "Kể với em đi" cô khẩn khoản thì thầm.

Không hiểu sao, anh thậm chí còn cứng người lại hơn. "Không" anh nói khàn khàn.

"Có!" cô khăng khăng. "Rule, hãy nghe em! Anh chưa bao giờ nói về nó, chưa bao giờ cố đưa nó ra ánh sáng. Anh giữ nó khoá kín bên trong, và nó không thể theo cách đó, anh không thấy sao? Anh đang để nó ăn mòn cuộc sống của anh ..."

"Anh không cần một bác sĩ tâm thần nghiệp dư" anh nạt lại, đẩy cô tránh khỏi anh.

"Anh không cần ư? Hãy nhìn xem sự hằn học ..."

"Chúa bắt em đi" anh nặng nề cắt ngang. "Em nghĩ gì về sự hằn học? Em biết gì về sự ám ảnh? Tôi đã nhanh chóng học một điều hay ho gớm: không có sự ám ảnh về cái chết. Cái chết không quan tâm cách này hay cách kia. Mà chính là những ai còn sống sót thì còn phải lo sợ nó. Họ muốn chết sạch sẽ. Họ không muốn bị thổi tung thành những mẩu nhỏ đầy máu đậu trên gương mặt người khác. Họ không muốn bị thiêu sống. Họ không muốn bị tra tấn cho đến khi họ thậm chí chẳng còn là con người nữa. Nhưng em biết gì không, em yêu. Em chỉ thấy cái chết từ một viên đạn gần xịt ngay chỗ em khi em chạy băng qua cánh đồng trống không. Đó là nỗi ám ảnh đấy."

Có một cơn giận dữ trần trụi, cay đắng trong giọng anh,

dội vào cô như một cú đấm. Cô vô thức với tới anh lần nữa, nhưng anh bước lùi lại, né tránh sự đụng chạm của cô như thể anh không thể chịu đựng sự gần gũi của một con người đang tồn tại khác. Cánh tay cô rơi xuống bất lực bên sườn. "Nếu anh nói về nó ..." cô bắt đầu.

"Không. Không bao giờ. Nghe anh đi." Anh gầm gừ. "Những gì anh thấy, anh nghe, anh trải qua sẽ không bao giờ được bàn tán. Nó sẽ chết cùng anh. Anh kiểm soát nó; có lẽ không phải theo cách sách giáo khoa rao giảng mà theo cách của anh. Cũng phải mất vài năm trước khi anh có thể ngủ yên lành cả đêm mà không bật dậy với ruột thắt nút lại, cổ họng thít chặt trong tiếng hét của con người khác. Giờ đây anh có thể làm được rồi, giấc mơ vẫn đến thường xuyên, nhưng anh không còn thức dậy trong vị trí của một người khác nữa rồi".

"Có tổ chức những cựu quân nhân ..."

"Anh biết, nhưng anh luôn là con sói cô đơn, và anh đã đi qua phần tồi tệ nhất rồi. Giờ anh có thể nhìn thẳng vào một ngọn cây; anh có thể để ai đó bước đi sau anh. Nó kết thúc rồi, Cat, anh không còn đắm mình trong nó nữa"

"Nó chưa thể kết thúc nếu nó vẫn còn quấy rầy anh" cô lặng lẽ nói.

Anh hít vào một hơi. "Anh đã thoát ra khỏi nó mà vẫn sống sót. Đừng yêu cầu điều gì khác nữa." Một tràng cười không thành tiếng lay động ngực anh khi anh bước đi tránh xa hơn nữa. "Mà anh thậm chí còn không yêu cầu điều đó. Mới đầu ... lạy Chúa, mới đầu anh cầu nguyện mỗi đêm, mỗi buổi sáng. Chỉ để anh sống sót mà thoát ra, chỉ để anh qua được điều này mà còn sống, đừng để anh bị thổi tung thành những mẩu thịt máu me kinh tởm. Rồi, sau khoảng 6 tháng, những lời cầu nguyện thay đổi. Mỗi sáng anh cầu nguyện rằng anh đừng thoát khỏi nơi ấy khi còn sống. Anh không muốn quay về. Không nên có con người sống nào phải sống qua cuộc chiến đó mà vẫn đối mặt với bình minh mỗi sáng. Anh muốn chết. Anh đã cố để chết. Anh túm lấy những cơ hội mà không người đầu óc lành mạnh nào sẽ làm, nhưng anh vẫn chẳng làm được gì. Một ngày anh ở trong rừng rậm nhiệt đới, và ngày kế tiếp anh đã ở Honolulu, và như những thằng ngốc chết tiệt đi dạo dưới những tán cây, để mọi người đi theo, mỉm cười, cười đùa và nhìn chằm chặp vào anh, vài người trong số họ, như thể anh là cái gì đó kỳ dị. Ôi, địa ngục ..." anh kết thúc, giọng anh kéo dài ra.

Cathryn cảm thấy cái gì đó trên mặt cô và cô quệt mu bàn tay lên má, ngạc nhiên thấy nó ướt đẫm. Nước mắt ư? Cô vẫn còn quá trẻ để mà hiểu nổi khủng khiếp của cuộc chiến Việt Nam khi cuộc chiến đó xảy ra; nhưng cô đã đọc về nó vài lần, đã xem các bức ảnh, và cô có thể nhớ khuôn mặt Rule cái ngày cha cô mang anh về nông trại. Cuộc chiến của Rule, gương mặt cay đắng của Rule, sự lặng lẽ của anh, là bức tranh về cuộc chiến Việt Nam của cô.

Nhưng trong khi cô chỉ có một bức tranh, còn anh có sự thật với những hồi ức và những giấc mơ của anh.

Cô thốt lên một tiếng kêu trầm trầm khi cô lao qua khoảng cách tới chỗ anh, quấn tay mình quanh anh thật chặt để anh không thể tách rời cô ra nữa. Anh không cố làm thế; anh cũng ôm cô thật chặt trong vòng tay cứng như thép của mình, cúi xuống để ngả đầu lên đầu cô. Anh cảm thấy những giọt nước mắt trên mặt cô khi nó chạm vào ngực anh, và anh lau khô má cô bằng lòng bàn tay mình. "Đừng khóc vì anh" anh thì thầm, hôn cô mạnh mẽ, gần như tàn nhẫn "Hãy cho anh sự khuây khoả, chứ không phải sự thương hại"

"Anh muốn gì?" cô thút thít.

'Đây" anh nhấc cô lên cao, hôn cô , đánh cắp hơi thở của cô cho đến khi cô chóng mặt và treo vào người anh bằng tay và chân mình, sợ rằng cô sẽ ngã nếu anh buông lỏng cái ôm. Nhưng anh không để cô ngã. Anh từ từ hạ cô xuống, để cơ thể cô trơn trượt dọc xuống thân mình anh, và cô kêu lên khi cô cảm nhận sự xâm nhập của anh.

"Anh muốn cái này đây" anh nói khàn khàn, hơi thở của anh rào rạo vào ra trong phổi anh. "Anh muốn chôn mình trong em. Anh muốn em trở nên cuống khấu bên dưới anh khi anh làm tình với em, và em sẽ thế, phải không em? Nói với anh đi, Cat. Nói với anh em sẽ cuồng nhiệt với anh."

Cô vùi mặt vào cổ anh, thổn thức với ngọn lửa anh vừa nhen lên bằng sự mạnh mẽ của anh, vùng kín đang rung động "Vâng" cô nghẹn ngào, nhượng bộ theo bất cứ đòi hỏi nào của anh.

Sự gấp gáp nóng bỏng của cơn cuồng nhiệt tràn qua họ cùng một lúc. Anh cùng cô ngã xuống sàn nhà và cô thậm chí còn không để ý đến nền nhà cứng hay sự không thoải mái của mình khi anh dồn dập thúc vào cô. Cuối cùng nhịp điệu nóng bỏng, ngọt ngào của cơ thể anh ngừng lại và anh mang cô lên giường, một lần nữa ôm cơ thể mềm mại của cô sát vào anh cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Khi cô thức dậy, đã là một buổi sáng nắng rực rỡ, Rule vẫn nằm cạnh cô, một nụ cười mờ nhạt làm mờ những đường nét sắt đá trên mặt anh khi anh quan sát cô kéo giãn người và nhận ra cô không ở một mình. Cô nhìn anh và trao anh một nụ cười ngái ngủ. Sau đó anh kéo cô gần lại bằng một tay ôm lấy eo cô, rồi không nói một lời, anh làm tình với cô lần nữa.

Khi nó đã qua đi, anh nhấc đầu lên và hỏi cô với một giọng khàn khàn êm như nhung "Lấy anh đi"

Cathryn bối rối đến nỗi cô chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.

Một nụ cười buồn uốn cong vành môi cứng cỏi, như điêu khắc của anh, nhưng anh nhắc lại các từ đó "Lấy anh đi. Tại sao em có vẻ ngạc nhiên như vậy? Anh đã lên kế hoạch lấy em từ khi em mới ... ồ, 15 hay khoảng thế. Từ cái ngày em tát vào mặt anh và cái mông xinh xinh của em bị làm thuộc da vì nỗ lực đó, đó đã là một điều tất nhiên."

Đột nhiên kinh hãi với yêu cầu mới đối với cô này của anh, Cathryn ngồi dậy tránh đôi tay anh, và nói run run "Em thậm chí còn chưa thể quyết định em có nên ở lại hay không, và giờ anh lại muốn em cưới anh. Làm sao em quyết định điều này?"

"Phần đó thì đơn giản" anh cam đoan với cô, kéo cô lại nằm xuống cạnh anh "Đừng nghĩ về nó; đừng lo lắng về nó. Hãy làm nó thôi. Chúng ta có thể chiến đấu từng inch trên đường lên giường mỗi đêm, nhưng khi chúng ta đã ở đó, mỗi vết thâm tím và trầy xước đều là xứng đáng. Anh có thể hứa với em rằng em sẽ không bao giờ trườn vào một chiếc giường lạnh lẽo hàng đêm"

Cathryn run rẩy đến tận đáy lòng. Ôi, Chúa ơi, cô cần anh mới nhiều làm sao! Nhưng mặc cho sự mạnh mẽ đê mê trong các cuộc làm tình của mình, anh sẽ không chia sẻ gì từ bản thân mình với cô trừ cái phần thể xác là một mối liên hệ đó. Cô đã làm tất cả trừ nài xin anh tin tưởng cô, và, anh đã đẩy cô tránh xa.

Cơn rùng mình phản ứng bắt đầu rộn khắp người cô. "Không!" cô mãnh liệt thét lên, sợ hầu như tất cả sự cám dỗ mạnh mẽ để mù quáng làm theo anh và cưới anh mặc kệ mọi thứ. Cô muốn anh thật nhiều đến mức điều đó thật đáng sợ, nhưng anh không nói anh yêu cô, chỉ nói rằng anh đã lập kế hoạch để cưới cô. Anh lập kế hoạch mọi thứ. Anh không giấu giếm sự hết lòng với nông trại. Anh ám ảnh với nó, có lẽ tới mức anh đơn giản sẽ lấy cô để giữ nó dưới sự kiểm soát của anh. Đêm qua cô đã thấy một phần của cuộc chiến Việt Nam ảnh hưởng tới anh và cô hiểu rõ ràng hơn tại sao anh níu chặt lấy nông trại này đến thế. Những giọt nước mắt đột nhiên nóng rẫy trên mặt cô và cô gần như thét lên "Em không thể! Em thậm chí không thể suy nghĩ khi anh cứ loanh quanh bên em! Anh đã hứa anh sẽ không chạm vào em, nhưng anh đã phá lời hứa! Em sẽ quay lại Chicago. Hôm nay em sẽ đi. Em không thể chịu nổi bị thúc ép như thế này!"

Cô chưa bao giờ khổ sở hơn, và cô còn cảm thấy hơn thế nhiều do sự lặng lẽ, môi mím chặt của anh khi anh mặc quần áo và rời phòng cô. Cathryn nằm cứng đờ, thỉnh thoảng gạt những giọt nước mắt đang cố lăn xuống mặc kệ những nỗ lực tuyệt vọng của cô để bình tĩnh lại. Cô đau đớn cả thể xác và tâm hồn, bị đè bẹp bởi sự cần thiết hung tợn, không chế ngự nổi đối với anh mà cô không thể kiềm chế cũng như không thể hiểu. Cô muốn anh để cô một mình, nhưng bây giờ đây cô nằm đó cảm thấy như thể một phần của cô đã bị tách rời. Cô phải nghiến chặt răng lại tập trung đấu tranh với chính mình để không chạy dọc hành lang đến phòng anh và lao mình vào vòng ôm mạnh mẽ của anh. Cô phải đi. Nếu cô không tránh xa ảnh hưởng của anh, anh sẽ lợi dụng sự yếu đuối của cô như là một phương tiện để che mắt cô ngay lập tức, và cô sẽ không bao giờ biết anh muốn cô vì chính cô hay vì nông trại.

Hiển nhiên là Rule khao khát cô về thể xác. Tại sao không? Cô không có một sắc đẹp lôi cuốn, nhưng cô khá lôi cuốn ở nhiều mặt và nhiều người thấy đôi chân cô duyên dáng và màu tóc đỏ hấp dẫn. Rule chỉ là một người đàn ông bình thường với tất cả những nhu cầu và phản ứng đàn ông thông thường, vì vậy không có lý gì anh không muốn cô cả. Đây là lúc cô đào sâu xuống dưới lớp nghi ngờ và những khả năng, không cái nào làm cô hài lòng.

Như cô đã biết Rule, rõ ràng như cô thân thiết với từng đường nét trên người anh và từng sắc thái biểu cảm và giọng nói của anh, cô nhận thức rõ rệt rằng phần lớn con người anh được chính anh giữ kín. Anh là người đàn ông đã trải qua địa ngục và bước ra từ những đám cháy, không gì giá trị còn sót lại, không ảo tưởng nào, không mộng mơ nào chuẩn bị cho anh trước cái thực tế khắc nghiệt trần trụi mà anh trải qua; và anh quay về "nhà" để phát hiện ra rằng anh không có nhà, rằng anh đã trôi giạt đầy tùy hứng. Bàn tay mà Ward Donahue đã mở rộng ra với anh đã thật sự cứu vớt đời anh, và từ thời khắc đó anh trút hết cả sự tận tụy của mình vào nông trại này, nơi đã che chở anh và cho anh xây lại cuộc đời mình từ những hoang tàn.

Cô có thể cưới anh, đúng thế, nhưng cô sẽ không bao giờ biết được anh cưới cô vì yêu chính cô hay vì yêu cái nông trại vẫn gắn liền với cô này. Cô là một phần trong một giao dịch trọn gói, và lần đầu tiên trong đời cô ước nông trại này không phải là của cô. Rời đi sẽ không giải quyết được vấn đề đối với cô, nhưng nó sẽ cho cô cơ hội để quyết định dựa trên lý trí rằng cô sẽ cưới Rule và sống với anh một cách êm đềm, có thể chấp nhận rằng cô sẽ không bao giờ biết rõ ràng, chắc chắn về anh không. Cô không thể có lý trí nếu cứ ở quanh Rule; anh đã đẩy cô xuống đến mức phản ứng cơ bản nhất rồi.

Đó là một vấn đề xưa cũ, vấn đề mà những nữ thừa kế vẫn luôn vướng phải: anh ấy muốn chính mình hay là của cải của mình? Trong trường hợp này đó không phải là mối nghi ngờ về tiền và là sự an toàn và những cảm xúc u ám được chôn giấu sâu kín trong tiềm thức của Rule đến mức có lẽ thậm chí chính anh cũng không nhận ra động cơ của mình.

Cuối cùng Cathryn rời khỏi giường và bắt đầu bơ phờ đóng gói đồ đạc. Cô vừa mới bắt đầu thì cửa phòng mở ra và Rule đứng đó.

Anh đã thay bộ quần áo sạch, biểu hiện trống rỗng, nhưng những nếp nhăn mệt mỏi khắc trên mặt anh. Anh nói buồn bã, "Đi cưỡi ngựa với anh nào"

Cô nhìn lảng đi "Em cần phải đóng gói ..."

"Làm ơn" anh cắt ngang, và cô run lên khi nghe thấy từ ngữ lạ thường đó từ anh. "Đi cưỡi ngựa với anh một lần cuối này thôi" anh dỗ dành. "Nếu anh không thể thuyết phục em ở lại, sau đó anh sẽ đưa em tới bất cứ đâu em muốn tới để đón chuyến bay rời Texas"

Cô thở dài, cọ cọ trán mình trong một cử chỉ bối rối. Tại sao cô không thể cắt đứt quan hệ một cách vui vẻ? Cô chắc phải là kẻ tham ăn vĩ đại nhất thế giới cho sự trừng phạt "Được thôi" cô nhượng bộ "Đợi em thay đồ đã"

Trong một giây anh có vẻ không muốn bỏ đi, đôi mắt sẫm màu nói với cô rằng thật là một điều ngốc nghếch khi nói với người đàn ông vừa yêu cô như thể anh đã là người của đêm trước thế. Với sự nhận biết sắc bén về anh của các giác quan mình, cô cảm nhận sự hiện diện của anh và biết rằng anh đang tựa vào tường bên ngoài phòng cô. Cô nhanh nhẹn mặc quần áo và chải những món tóc rối bù xù. Khi cô mở cửa ra, anh thẳng người lên và giơ tay ra với cô, sau đó buông thõng xuống trước khi cô có thể quyết định nên hay không đón lấy bàn tay ấy.

Họ bước đi im lặng xuống khu chuồng ngựa, nơi họ đóng yên cương những con ngựa. Buổi sáng sớm không khí thật là mát mẻ, trong lành và những con ngựa tràn đầy năng lương, thiếu kiên nhẫn với những bước kiệu chậm rãi mà những bàn tay mạnh mẽ cầm cương kìm chế chúng. Sau vài phút yên lặng, Cathryn cho ngựa cô tỳ gối sát lại ngựa của Rule và đột ngột nói "Anh muốn nói chuyện gì?"

Đôi mắt anh khuất dưới chiếc mũ đen nhàu nát anh đang đội sụp xuống để che ánh mặt trời Texas gay gắt, và cô chẳng thể đọc được gì từ cửa sổ tâm hồn trên khuôn mặt đang bày ra trước ánh nhìn chằm chằm của cô. "Chưa phải bây giờ" anh gạt đi "Mình cứ cưỡi ngựa và ngắm nhìn mảnh đất này đi đã"

Cô rất sẵn lòng làm theo, thích thú với vẻ ngoài được chăm chút chu đáo của những đồng cỏ, và đau lòng với ý nghĩ rời bỏ tất cả những thứ này một lần nữa. Hàng rào vững chắc và đã được sửa chữa cẩn thận; tất cả những căn nhà phụ đều sạch sẽ và quét màu sơn tươi mát. Cương vị quản lý của Rule không thể nói gì khác hơn là từ nổi bật. Thậm chí khi sự oán giận của cô ở những lúc nóng nảy nhất cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ những cảm nghĩ của anh với mảnh đất này. Cô biết rõ điều đó thậm chí ngay trong cả tầm hiểu biết của tuổi mới lớn.

Giờ họ đang ở xa bãi tập ngựa và những chuồng ngựa, và đang băng qua một đồng cỏ. Rule ghì cương ngựa lại và hất đầu về những dãy nhà nông trại. "Anh đã giữ nơi này cho em" anh nói khàn khàn. "Chờ em quay lại để nhận nó. Anh không thể tin nổi là em lại không muốn nó"

Cô nuốt xuống một giây giận dữ và phẫn nộ hét lên "Không muốn nó! Anh làm sao lại có thể nghĩ thế? Em yêu nơi này; đây chính là nhà em"

"Vậy thì hãy sống ở đây; biến nó thành nhà em đi"

"Em luôn muốn làm thế" cô nói, sự đau đớn làm lạc giọng cô. "Chỉ là vì ... ôi, quỷ bắt anh đi, Rule, anh chắc phải biết anh chính là lý do em phải đi xa chứ!"

Miệng anh vặn xoắn lại như là nỗi đau của cô giờ đây đang phản chiếu lại với cô. "Tại sao? Em tin mọi thứ người ta nói về anh khi anh quay về từ Nam sao?"

"Dĩ nhiên không!" cô nóng nảy phủ nhận. "Không ai làm thế cả!"

"Vài người có đấy. Anh nhớ sâu sắc rằng vài người đã cố hết sức để bắt anh trả máu cho những điều họ nghĩ anh đã làm" Khuôn mặt anh rắn lại, lạnh lùng, giống như anh vừa mang một phần trong những ký ức tăm tối của anh ra ngoài ánh sáng mặt trời.

Cathryn nhún vai và với tới níu lấy cánh tay cơ bắp, giờ đây đang lộ trần vì anh đang xắn cao tay áo sơ mi "Chưa bao giờ có gì giống thế, hãy tin em! Em ... lúc này em bực bội với anh nhiều đến mức em không thể suy nghĩ rõ ràng được"

"Em vẫn còn tức giận anh sao?" anh gặng hỏi.

"Không" Lời phủ nhận được thốt ra với giọng trầm lắng; cô nhìn anh với đôi mắt buồn rầu và đầy nghi ngờ. Dầu sao cô vẫn không thể nói với anh rằng cô sợ anh cần nông trại nhiều hơn anh cần cô. Cô biết nếu cô nói rõ những nghi ngờ của cô với anh, anh sẽ có thể gạt phăng chúng đi và sử dụng sự yếu đuối của cô để anh đưa cô vào con đường làm bất cứ điều gì anh muốn. Cô không chỉ cần anh về thể xác. Cô còn cần cả sự tận tâm hết lòng của anh nữa.

"Em sẽ cân nhắc chứ?" anh nói xào xạo "Em sẽ nghĩ về việc ở lại chứ?"

Cô phải buộc mình nhìn ra xa, giữ cho anh không nhìn thấy niềm khao khát trong mắt cô. Giá như cô có thể ở lại! Giá như cô có thể bằng lòng với cái mà anh đề nghị cho cô, thứ mà cô nghi ngờ rằng là tất cả những gì anh có khả năng trao cho bất cứ người đàn bà nào. Nhưng cô muốn nhiều hơn thế, và cô sợ cô sẽ phá huỷ chính mình nếu cô cố thỏa hiệp với điều đó. "Không" cô thì thầm.

Anh cho con Redman đi vòng qua để đứng trước mặt cô và bàn tay đeo găng nắm chặt lấy dây cương của cô. Khuôn mặt rám nắng căng ra vì thất vọng, quai hàm anh rắn lại thành một đường tàn nhẫn. "Tốt thôi, vậy là em sẽ đi. Thế nếu em có thai thì sao? Sau đó thì thế nào? Em sẽ khăng khăng giữ điều đó cho riêng mình hả? Em thậm chí sẽ không nói cho tôi biết tôi sắp trở thành một người cha sao, hay là em chỉ cần tống khứ đứa trẻ của tôi và giả vờ như nó chưa bao giờ tồn tại? Khi nào thì em biết điều đó?" anh hỏi giận dữ.

Những từ ngữ đó, cái ý tưởng đó, làm cô bối rối cực độ cũng giống như lời cầu hôn cô không hề mong đợi mà anh đã nói vài giờ trước. Cô ngơ ngẩn nhìn anh.

Một bên khoé miệng anh cong lên trong một nụ cười giống như một sự bắt chước niềm vui. "Đừng có vẻ ngạc nhiên như thế" anh căng thẳng. "Em đã đủ lớn để hiểu chuyện đó sẽ xảy ra, mà hai chúng ta lại chẳng làm gì để phòng tránh nó cả"

Cathryn nhắm mắt lại, run rẩy với nỗi ngọt ngào cô cảm thấy khi nghĩ đến việc có con với anh. Ngược lại với tất cả các cảm xúc thông thường, trong một giây, cô cầu nguyện với niềm khao khát cuồng nhiệt rằng điều đó sẽ xảy ra, rằng cô đã mang trong mình con anh. Một nét cười mơ màng nở trên môi cô và anh rủa giữa hàm răng nghiến chặt, bàn tay đeo găng chuyển lên ôm lấy gáy cô.

"Bỏ ngay cái vẻ mặt đấy đi!" anh gầm gừ "Trừ phi em muốn nằm dài trên đất với anh, vì ngay bây giờ anh lại muốn yêu em đây ..."

Anh đột nhiên ngừng lại và Cathryn mở mắt ra, ngấu nghiến nhìn anh mà không thể kiềm chế nổi vẻ mặt của mình. Một thớ thịt giật giật trên má anh khi anh nhắc lại "Khi nào hả? Khi nào thì em sẽ biết?"

Cô im lặng tính toán, sau đó nói "Một tuần nữa hoặc khoảng thế"

"Và nếu em có? Em sẽ làm gì?"

Cathryn nuốt nghẹn, đối mặt với điều khó tránh khỏi. Cô thật sự không có lựa chọn. Cô không phải là một người đàn bà có thể đương đầu với việc có một đứa trẻ ngoài giá thú khi mà cha đứa trẻ còn hơn cả sẵn lòng để cưới cô. Tình trạng mang thai sẽ dàn xếp mọi điều trừ những hoài nghi của chính cô, Cô thì thầm "Em sẽ không giấu anh ... nếu như em có thai"

Anh bỏ mũ ra và cào cào tay trên mái tóc dầy sẫm màu của mình. Đội lại mũ lên đầu, anh nói khàn khàn "Hồi trước, anh cũng đã toát cả mồ hôi, tự hỏi anh có làm em có thai hay không. Anh đoán lần này anh có thể làm điều này. Ít nhất, lần này em không còn là một cô bé nữa"

Cô lại nuốt nghẹn, mơ hồ rục rịch khi biết rằng anh không phải không bị ảnh hưởng với cái ngày xa xôi đó. Cô định nói, mặc dù chưa biết mình sẽ nói gì, nhưng Rule đã tách ngựa anh ra xa. "Anh có việc phải làm" anh nói khẽ "Hãy cho anh biết khi em quyết định bao giờ em sẽ đi. Anh sẽ chuẩn bị máy bay sẵn sàng."

Cô nhìn theo anh cưỡi ngựa đi; sau đó cô quay đầu ngựa cô lại và cho nó đi chầm chậm quay lại khu chuồng ngựa. Cuộc nói chuyện của họ chẳng giải quyết cụ thể được điều gì, trừ việc làm cô nhận ra kết quả hợp lý của những đêm cùng nhau của họ.

Sau khi quay về nhà chính và ăn bữa sáng, cô gọi đến sân bay ở Houston và đặt chỗ trên chuyến bay ngày hôm sau, sau đó gắng gượng đóng gói hành lý. Thật ra, cô chẳng có gì nhiều để đóng gói. Hầu hết quần áo của cô vẫn để ở Chicago. Cô đang sắp xếp đám quần áo cũ cô đã để lại nông trại.

Thời gian lặng lẽ kéo lê đi; cô chắc chắn là không mong đợi bữa trưa, khi cô có thể lại gặp Rule, dù cô đã cấm mình niềm vui có anh, Cô bước xuống gác và lăng xăng loanh quanh giúp Lorna cùng xếp đặt thức ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhanh ra cửa sổ.

Một con ngựa phi nước đại vào sân và người trên lưng ngựa nhảy xuống. Cathryn nghe thấy những tiếng kêu bị bóp nghẹt và cảm thấy sự khẩn cấp của anh ta, nhưng cô không thể nghe thấy anh ta đang nói gì. Cô và Lorna trao nhau cái nhìn lo lắng và cùng bước ra cửa sau "Cái gì thế?" Cathryn gọi với theo dáng cao, gầy của Lewis vừa chạy từ khu chuồng ngựa tới chiếc xe tải. "Có chuyện gì thế?"

Anh quay lại, khuôn mặt cứng cỏi buồn rầu "Ngựa của Rule bị ngã cùng với anh ấy" anh ngắn gọn nói với lại. "Anh ấy bị thương rồi"

Những từ ngữ ấy đâm vào ruột cô và cô loạng choạng lùi lại, sau đó cố gượng đứng vững lại. Trên đôi chân run rẩy, cô chạy tới chỗ chiếc xe tải, nơi một người đàn ông đang đặt một trong những chiếc đệm lấy từ khu trại thành một chiếc giường trên chiếc xe tải, và cô nhảy lên cabin ngồi cạnh Lewis. Anh ta bắn một cái nhìn lên khuôn mặt tái nhợt không còn hột máu nào của cô mà không nói gì cả, thay vào đó anh sang số và phóng xe băng qua những đồng cỏ. Như thể họ đã đi bất tận trong đám bụi trước khi họ tới chỗ một tốp nhỏ công nhân đang lo lắng xúm quanh một dáng người nằm sõng soài trên đất.

Cathryn lao ra khỏi xe tải trước khi nó kịp dừng hẳn lại, trượt tới bên cạnh anh bằng đầu gối kéo theo một đám bụi nhỏ phủ lên người anh. Một cơn hoảng loạn trùm lên cô khi cô nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt tái nhợt của anh. "Rule!" cô hét lên, chạm vào má anh mà không nhận được sự phản ứng nào.

Lewis quỳ xuống bên cạnh cô khi những ngón tay run rẩy của cô cởi những cúc áo sơ mi của Rule. Cô không thở nổi cho đến khi luồn tay vào trong và cảm thấy nhịp tim anh đập rõ ràng, cô trút ra hơi thở cô vừa nén lại và phóng đôi mắt lo âu lên Lewis. Lewis đang rà tay khắp người Rule, rồi ngừng lại khi anh chạm vào một chỗ giữa đầu gối và mắt cá chân trái của Rule. "Chân anh ấy bị gẫy" anh nói khẽ.

Rule hít vào một hơi run rẩy và đôi mi đen dày đột nhiên bừng mở. Cathryn vội vã cúi xuống anh. "Rule ... anh yêu, anh có hiểu em nói gì không?" cô hỏi, nhìn thấy vẻ thiếu tập trung trong đôi mắt anh.

"Có" anh thì thầm. "Redman?"

Cô ngoái đầu nhìn quanh để xem con ngựa. Nó đang đứng trên cả 4 chân và cô không thấy có gì nghiêm trọng. "Em nghĩ nó ổn. Nó chắc chắn có vẻ khá hơn anh. Chân trái anh bị gẫy."

"Anh biết. Anh có cảm thấy nó gãy" anh trao cô một nụ cười mỉm yếu ớt. "Anh còn bị va đập trên đầu nữa"

Một lần nữa Cathryn phóng ánh mắt lo lắng sang Lewis. Một cú va đập trên đầu có thể dẫn đến khả năng có chấn động, và kết nối với khoảng thời gian dài Rule bị bất tỉnh, thì khả năng này trở thành điều hoàn toàn có thể xảy ra. Mặc dù những câu trả lời của anh vẫn tỉnh táo, nhưng anh càng nhanh được đưa đến bệnh viện thì càng tốt. Vẫn còn những suy nghĩ khủng khiếp về các chấn thương ở cổ và lưng. Cô sẵn sàng để chính mình bị thương nếu anh không sao, và trong khoảnh khắc đó cô chấp nhận không hề nghi ngờ rằng cô yêu anh. Đó không hề là nỗi khát khao cô thấy với anh; mà là cô yêu anh. Tại sao cô lại thất vọng với việc anh có thể yêu đương với những người khác chứ? Tại sao cô lại ghen lên đến thế với những nụ hôn anh dành cho người khác? Tại sao cô lại rất hy vọng anh làm cô có thai? Cô đã yêu anh một thời gian dài, thật dài trước khi cô đủ trưởng thành để nhận ra nó là gì.

Những người đàn ông đang vội vã di chuyển một cách hiệu quả, và cô nhẹ nhàng gạt đám đông khỏi Rule. Họ nâng anh nhẹ nhàng đặt lên một cái chăn đã được trải rộng trên nền đất cạnh anh. Cô nghe thấy một tiếng kêu nghẹn lại vì đau và và cắn chặt vào môi dưới, làm cho nó lấm chấm vài nốt máu li ti.

Lewis nói "Anh có vẻ vụng về đấy, sếp, mới ngã ngựa như thế chứ", làm cho Rule khó khăn toét cười. Nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi anh được nâng lên, chiếc chăn được dùng như một cái cáng. Từ hàm răng nghiến chặt anh thốt ra những từ Cathryn thường chỉ được nghe nói riêng lẻ mà chưa bao giờ được dùng cùng nhau, vậy mà với tài sáng tạo Rule đang dùng nó đây. Mồ hôi túa đầy mặt anh lúc anh được đặt trên những cái đệm xếp sau xe tải. Cathryn và Lewis trèo lên phía sau cùng anh và Cathryn tự động lau mặt cho anh.

"Lái xe quay lại cẩn thận" Lewis hướng dẫn người đàn ông đang lái xe, và anh ta gật đầu hiểu ý.

Thậm chí khi xe đã đi rất chậm, mỗi cú nảy trên đường cũng làm Rule xiết chặt nắm tay và mặt anh chuyển sang xám xịt. Anh đưa tay lên và nắm chặt quanh đầu như thể làm thế anh có thể tránh được những cú xóc của chiếc xe. Cathryn lo lắng nghiêng người xuống anh, cũng đau đớn với mỗi cú rằn của chiếc xe, nhưng cô chẳng thể làm gì cả.

Lewis bắt gặp ánh mặt cô nhìn suốt thân hình nằm sõng soài của Rule. Và anh nói lặng lẽ "San Antone gần hơn Houston, chúng ta sẽ đưa anh ấy đến đó"

Khi họ về tới nông trại, hai chiếc ghế được nhanh chóng dỡ ra khỏi máy bay và Rule được đặt lên cùng với cả các tấm đệm trên khoảng trống máy bay. Mí mắt anh rũ xuống và Cathryn ôm lấy mặt anh trong tay cô. "Anh yêu, anh không thể ngủ bây giờ" cô nói dịu dàng " Mở mắt ra và nhìn em này. Anh không thể ngủ".

Anh ngoan ngoãn nhìn lên cô, đôi mắt anh chăm chú khi anh tập trung vào điều cô vừa nói với sự mãnh liệt giằng xé con tim. Một nụ cười nửa miệng bừng lên đôi môi nhợt nhạt của anh, "Nhìn anh đi" anh thầm thì, và cô nhớ đến cuộc ân ái với anh. Có phải anh cũng đang nhớ?

"Anh sẽ không sao đâu" anh uể oải trấn an cô "Nó không tệ lắm đâu. Anh đã từng bị nặng hơn thế này nhiều hồi còn ở Nam".

Bác sĩ tại bệnh viện ở San Antonio cũng nhất trí thế. Dù vậy thì Rule cũng bị chấn động và sẽ được giữ lại để theo dõi ít nhất một đêm, tình trạng của anh không xấu đến mức phải cần can thiệp phẫu thuật. Ngoài chỗ sưng trên đầu và bên chân bị gẫy, họ không phát hiện thêm vết thương nào khác trừ vài vết thâm tím trên người. Sau thời gian căng thẳng ngồi chăm chú bên cạnh anh suốt chuyến bay và cố giữ anh tỉnh táo, việc biết rằng anh sẽ ổn đã tác động lên Cathryn y như lúc tin xấu đến: cô quay đầu vào ngực Lewis và khóc như mưa.

Ngay lập tức anh vòng tay quanh cô và ôm cô thật chặt "Sao giờ lại khóc?" anh ấp úng nói với nụ cười an ủi.

"Vì tôi không cầm lại được" cô sụt sịt.

Vị bác sĩ cười to và vỗ lên vai cô. "Cứ khóc bao nhiêu tuỳ thích" ông thông cảm nói "Anh ấy sẽ ổn thôi, tôi cam đoan thế. Một hai ngày nữa cô sẽ đưa anh ấy về nhà, và cái đau do chấn động ở đầu sẽ giữ anh ấy trên giường đủ lâu để giúp cái chân có thời gian liền lại"

"Bây giờ chúng tôi có thể gặp anh ấy chưa ạ" Cathryn quệt nước mắt và hỏi. Cô muốn tự mình trông thấy anh, để chạm vào anh và cho anh biết rằng cô và Lewis vẫn ở ngay đây.

"Chưa đâu. Chúng tôi sẽ mang anh ấy xuống dưới tầng để chụp Xquang chân anh ấy và cố định nó. Tôi sẽ cho cô biết khi nào chúng tôi đã đưa anh ấy về phòng"

Cô và Lewis chờ trong phòng khách với hai cốc cà phê đắng ngắt lấy từ máy bán hàng tự động ở góc phòng. Cô lấy làm cảm ơn sự có mặt của người đàn ông này, dù anh vẫn có vẻ hơi xa cách. Anh chưa bao giờ có vẻ thất vọng hay mất kiểm soát, dù anh đã đi lại rất nhanh nhẹn. Nếu anh lộ ra nỗi sợ hãi nào, Cathryn biết rằng cô đã suy sụp luôn rồi.

Lewis ngồi ngả ra trên chiếc ghế nhựa không thoải mái lắm, đôi chân dài mang bốt của anh duỗi dài ra và gợi cho cô nhớ đến Rule. Dạ dày cô quặn lại và cô nói "Rule chắc đang đói lắm. Sáng nay anh ấy không ăn sáng."

"Không, anh ấy sẽ không thấy đói cho đến sau khi cơ thể anh ấy qua cơn sốc" Lewis nói. "Nhưng chúng ta thì lại khác. Ta đi tìm quán ăn tự phục vụ đi. Chúng ta có thể ăn một bữa và làm một cốc cà phê tử tế."

"Nhưng Rule ..."

"Sẽ không đi đâu cả" Lewis nhấn mạnh, nắm tay cô và kéo cô ra khỏi ghế. "Dù sao, chúng ta cũng sẽ quay lại trước khi họ điều trị xong cho anh ấy rất lâu đó. Tôi đã có kinh nghiệm về vụ gẫy xương, giống như anh ấy bị; tôi biết sẽ mất bao lâu để xong việc điều trị"

Dự đoán của anh không sai. Mặc dù họ đã nấn ná ở chỗ quán ăn, gần một giờ sau khi họ quay lại phòng chờ một y tá tới chỗ họ và báo tin mừng là Rule lúc này đã được về phòng. Họ đi tới tầng anh nằm và gặp bác sĩ trong hành lang.

"Đó là một vết gẫy sạch. Anh ta sẽ lành như cũ thôi" vị bác sĩ trấn an họ "Tôi chắc chắn là chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa. Anh ta quá cáu bẳn do bị thương tồi tệ thế thôi" Ông ta nhìn Lewis và lắc đầu sợ hãi "Anh ta là gã cáu bẳn nhất ..." với cái liếc nhanh sang Cathryn, ông tự ngừng lại đột ngột. "Anh ta từ chối bất cứ loại thuốc gây tê nào, thậm chí là gây tê cục bộ. Nói rằng anh ta không thích chúng."

"Không" Lewis ôn tồn nói "Anh ấy không thích đâu"

Cathryn dịch chuyển thiếu kiên nhẫn và vị bác sĩ mỉm cười với cô. "Cô có muốn gặp anh ta ngay bây giờ không?" ông thích thú hỏi.

"Vâng, dĩ nhiên ạ" Cathryn vội nói. Cô cần tới với Rule, để chạm vào anh và làm an lòng chính cô rằng anh thật sự không sao.

Cô không chắc chắn mình chờ đợi điều gì. Cô đã đoán là một vài vết thâm tím với các dải băng – hay cái gì đó, cô không biết có chịu nổi không nếu Rule mang bộ dạng như các bệnh nhân thông thường. Cái cô nhìn thấy khi họ mở cửa vào là mái tóc sẫm rối bù, một khuôn mặt đang kìm nén giữa buồn ngủ và khó chịu, và một chân bọc trong một lớp khuôn sạch tinh được hỗ trợ bởi một dây treo thả xuống từ một cái máy kỳ cục đặt ở chân giường.

Họ đã mặc cho anh một cái áo bệnh nhân thông thường, nhưng tình trạng đó không kéo dài lâu. Cái áo giờ là một đống nhăn nhúm dưới sàn nhà, và cô biết rằng bên dưới lớp chăn mỏng chỉ còn độc tấm thân Rule thôi. Bất chấp bản thân, cô bắt đầu phá lên cười.

Anh bắt đầu quay đầu một cách cực kỳ thận trọng, và bên cạnh cô, Cathryn nghe thấy tiếng cười thầm cố nén của Lewis. Rule từ bỏ cố gắng quay đầu của mình mà thay vào đó chỉ cử động mắt, và điều đó vẫn làm anh phải nhăn mặt rõ rệt. "Này, đứng có đứng đó mà hả hê" anh gầm gừ với Cathryn. "Đến đây nắm tay anh đi. Anh có thể cần ít cảm thông đó"

Cô ngoan ngoãn băng đến cạnh giường, và mặc dù cô vẫn còn cười, cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt cô. Cô nắm tay anh trong tay mình và nâng lên môi hôn nhanh lên những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh. "Anh làm em sợ gần chết" cô buộc tội anh, giọng cô nửa trêu chọc, nửa nghẹn ngào. "Và giờ thì anh chẳng có vẻ gì bị thương cả, trừ mỗi chân anh. Anh chỉ có vẻ cáu kỉnh thôi!"

"Đây chẳng phải một cuộc picnic" anh tình cảm nói với cô. Tay anh siết chặt tay cô, và anh kéo cô đến sát giường hơn; nhưng cái nhìn lại chuyển sang Lewis "Lew, con Redman có bị thương nặng không?"

"Không có gì trầm trọng" Lewis trấn an. "Nó vẫn đi lại tốt. Tôi sẽ để mắt đến nó, quan sát xem có chỗ nào sưng tấy không"

Rule quên khuấy vụ đau và gật đầu, và ngay lập tức anh biết thế nào là lễ độ. Anh rủa to và đặt tay lên đầu "mẹ kiếp" anh yếu ớt nguyền rủa "Anh đau đầu kinh lên được. Họ không để lại một túi đá chườm hay cái gì tương tự à?"

Cathryn nhìn quanh và tìm thấy túi đá chườm trên sàn ở nơi rõ ràng lúc trước đã bị quăng cùng với chiếc áo bệnh nhân. Cô nhặt nó lên và đặt nó lên trán anh. Anh thở dài nhẹ nhõm, sau đó hướng sang Lewis.

"Đi về nông trại đi" anh chỉ đạo người đốc công. "Có nhiều việc phải làm trước khi có cuộc mua bán, nên cả hai ta không thể đi vắng cùng một lúc, thậm chí dù chỉ một ngày. Con ngựa cái nâu xám chắc sẽ đến vào ngày mai hoặc ngày kia. Cho nó ở với Irish Gale"

Lewis lắng nghe chăm chú khi Rule vạch ra những việc phải làm trong hai ngày tới. Anh hỏi vài câu ngắn; sau đó anh đi trước khi Cathryn có thể kịp hiểu rằng cô đã bị bỏ lại. Rule không hề buông tay cô suốt thời gian này. Bây giờ, anh hướng ánh nhìn ngái ngủ sang cô.

"Em không định ở lại với anh phải không?"

Cô không có ý định rời đi, nhưng câu hỏi xin phép cô sau khi cô bị bỏ lại đó làm cô trao cho anh một cái nhìn hài hước "Có sao không nếu em ở lại?"

Đôi mắt đen của anh sẫm lại; rồi quai hàm anh cứng lại "Không" anh nói đều đều "Anh cần em ở đây". Anh dịch chuyển trên giường và thì thầm một lời nguyền rủa khi đầu anh bị va chạm. "Điều này thay đổi nhiều thứ. Bây giờ, em không thể rời nông trại được, Cat. Với cuộc mua bán đang đến gần, anh cần sự trợ giúp của em. Lewis có quá nhiều việc phải kiểm soát, mà ở góc độ nào đó, đấy là trách nhiệm của em bởi vì nó là nông trại của em. Bên cạnh đó, nếu có lúc nào em được an toàn với anh, thì đó chính là lúc này. Anh không thể đấu nổi một con mèo con, nói chi đến một cô Cat trưởng thành"

Cô thậm chí không cười nổi với trò chơi chữ của anh. Anh có vẻ bất lực trái tự nhiên đến nỗi cô ước cô chưa hề nói gì. Tất cả những suy nghĩ về việc rời nông trại đã biến mất khỏi đầu cô từ giây phút cô nghe thấy Rule bị thương, nhưng cô không nói với anh điều đó. Cô dịu dàng gạt lọn tóc ẩm ướt trên trán anh ra sau và nói lặng lẽ "Dĩ nhiên em sẽ ở lại. Anh thật sự nghĩ là lúc này em sẽ rời đi sao?"

"Anh không biết" anh thì thầm. "Anh không thể ngăn em nếu em muốn đi, nhưng anh hy vọng nông trại có ý nghĩa nhiều hơn thế với em"

Không phải nông trại giữ cô, mà chính là Rule; nhưng tai nạn của anh không lấy đi những cảm xúc thông thường của cô, và cô cũng không nói với anh điều đó. Thay vì thế cô kéo một góc chăn nhỏ phía trên người anh và nói hài hước "Em cần phải đi, nếu điều đó bảo vệ được tính khiêm nhường của anh"

Anh ném sang cô một cái nhìn tinh quái mặt dù mặt anh tái nhợt và đôi mắt anh có vẻ thiếu tập trung. "Em đã quá trễ để cứu tính khiêm nhường của anh rồi. Nhưng nếu em thích bảo vệ đức hạnh của anh, anh có thể cần chút hỗ trợ để chiến đấu với những cô y tá mơn mởn ở đây"

"Anh mà cũng có đức hạnh cần bảo vệ hả?" cô cảm thấy gần như choáng váng với niềm vui khác thường được trêu chọc anh, thực ra là tán tỉnh anh. Kỳ lạ là anh phải nằm trên giường và không thể di chuyển trước khi cô cảm thấy đủ thoải mái để trêu chọc anh, nhưng dù sao cô đã luôn cảnh giác với anh. Không phải là cảm giác tốt cho lắm khi quay lưng lại với một con báo.

"Chưa phải lúc này" anh thừa nhận, giọng anh mơ hồ dần "Thậm chí lúc này tâm hồn anh cũng không sẵn lòng"

Anh duỗi dài thoải mái rồi nhanh chóng thiếp đi và Cathryn cho tay anh xuống dưới chăn. Điều hoà nhiệt độ thổi gió vù vù và căn phòng hơi lạnh đối với cô, vì vậy cô kéo chăn trùm lên đôi vai để trần của anh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh và co chân lên giấu dưới người cô.

"Giờ thì sao?" cô tự hỏi thành tiếng, đôi mắt cô không hề rời nét mặt nhìn nghiêng cứng rắn, có phần dịu đi khi anh chìm trong giấc ngủ sâu. Chỉ trong một buổi sáng, mọi thứ đã thay đổi. Thay vì trốn chạy tìm sự an toàn, cô đang ngồi ngay cạnh anh, và cô biết rằng không gì có thể buộc cô rời đi nữa. Anh đang rất yếu, lại bị thương và anh không hề nói dối việc anh cần cô ở nông trại trong những tuần tới. Chỉ riêng cuộc mua bán ngựa cũng đã bao gồm cả đống việc phải làm, và dù Lewis có tài giỏi đến đâu, thì anh ấy cũng không phải một siêu nhân. Anh không thể có mặt ở mọi nơi cùng một lúc. Điều đó loại bỏ bất cứ cuộc tranh luận lô gíc nào. Về mặt tinh thần, cô thừa nhận rằng cô sẽ không rời Rule lúc này thậm chí dù cô có không cần phải ở lại nông trại đi nữa.

Hơn cả việc đột ngột sa vào lưới tình của anh, cô nhận ra một thực tế là cô đã yêu anh từ rất lâu rồi. Cô cũng đã yêu David, với một tình cảm thực sự, nhưng đó chỉ là một cảm xúc hời hợt so với sự sâu sắc cô cảm nhận với Rule. Nó đã quá mạnh mẽ nên khi cô còn trẻ, nó làm cô sợ hãi chính mình và cô đã lẩn trốn nó. Nó đã phá huỷ sự kiểm soát của của cô, sự tự tin của cô, làm cô không dám thừa nhận sự tồn tại của nó. Cô vẫn còn sợ sự mạnh mẽ sâu sắc trong những cảm xúc của cô. Cô đã định chạy trốn bởi vì cô không chắc chắn rằng anh có đáp lại dù chỉ một phần cái cảm xúc đó không.

Lúc này, lặng ngắm anh, Cathryn đã đưa ra một quyết định đau đớn, chua chát tự hỏi có phải cô đã trưởng thành thêm một bước nữa hay cô lại đang liều lĩnh một cách vô ích. Dù có rủi ro gì, cô vẫn sẽ ở lại nông trại. Cô yêu anh. Điều này không tạo nên sự minh mẫn. Thật là trái với mọi quy tắc xử sự của con người khi cô hẳn đã yêu anh một cách non nớt và mãnh liệt như vậy; nhưng cô đã yêu, và cảm xúc của cô không hề suy giảm đi.

Cái nhìn của cô vô thức trôi giạt quanh căn phòng nhỏ, lờ mờ tối rồi dừng lại trên một vật màu đen thân thuộc đến mức làm cô nghẹn thở. Làm thế nào anh có nó ở đây nhỉ? Cô không nhớ nổi nó có được mang lên máy bay không, nhưng chắc có, vì bây giờ nó đang ở đây. Chắc Lewis đã mang nó lên? Hay Rule đã vô thức nắm nó trong tay anh? Điều này cũng không quan trọng lắm mặc dù cô cũng cười nhẹ khi nghĩ đến nó.

Những cái mũ của Rule là một lĩnh vựa thảm hoạ. Anh chú trọng đến cái mũ lưỡi trai của anh hơn bất cứ người đàn ông nào cô đã gặp. Cô không biết anh đã làm gì để những cái mũ của anh có vẻ như thế, mặc dù đôi lúc cô nghĩ là anh đã dẫm lên nó. Bất cứ khi nào anh bị ép phải mua một cái mũ mới - điều anh làm hoàn toàn miễn cưỡng – trong vòng một tuần cái mũ mới đã được biến thành nhàu nát, tơi tả, như thể nó vừa bị đám gia súc chạy tán loạn giày xéo một trận vậy. Những giọt nước mắt cô trào ra khi cô với tới cái mũ bụi bậm, cũ sờn đó và ôm nó vào ngực mình.

Cô có thể đang đánh liều cả tương lai của cô nếu cô quyết định sai trong việc ở lại này, nhưng ngày hôm nay, cô đã buộc phải nhận ra rằng Rule cũng là một con người hoàn toàn có thể bị nguy hiểm như bất cứ ai. Một tai nạn có thể dễ dàng mang anh cách xa cô bất cứ lúc nào, và cô sẽ chẳng còn lại gì ngoài những suy nghĩ cay đắng, giá như? Anh đã cầu hôn cô. Cô không biết điều đó. Cô vẫn còn quá choáng váng và bối rối để lên kế hoạch ổn định, nhưng cô đã quyết định chấm dứt việc trốn chạy. Nó đã không giải quyết được điều gì trước đây. Cô đã bị ảnh hưởng với những suy nghĩ về anh, những ký ức vẫn còn tiếp tục che phủ cho đến khi khuôn mặt anh trở thành sự ám ảnh trí óc mà qua đó cô quan sát tất cả những cả người đàn ông khác. Cô yêu anh. Cô cần phải đối mặt với nó một cách thẳng thắn và chấp nhận bất cứ điều gì mà tình yêu này mang lại cho cô, dù là nỗi đau hay niềm vui. Nếu cô chưa học được điều gì khác trong tám năm cô lẩn trốn anh đó, thì cô cũng đã học được rằng cô không bao giờ có thể quên anh.
Bình Luận (0)
Comment