- Để tạo ra nhiều dị tượng như vậy, hắn suýt chút nữa đã phải dốc sạch vốn liếng, chết vì sĩ diện, ngươi xem lúc ta thành tiên không có dị tượng gì, đơn giản rõ ràng.
Lục Dương: - ......
Cửu Trọng Tiên, ngài nghe thấy hết rồi đấy, lời lật tẩy là do Bất Hủ tiên tử nói, oan có đầu nợ có chủ, ngài đừng tìm đến ta, ta chỉ là khán giả thôi.
Một lúc sau, một thanh niên ăn mặc như nho sinh đi tới, chỉ là trông có vẻ tiều tụy.
- Đại sư, ngài có thể trừ tà không?
Thích Thiền gật đầu, đây là nghề gia truyền của Phật môn:
- Tất nhiên là có thể, nhà thí chủ có ma ám?
- Có thể là vậy, nhưng ta chưa thực sự nhìn thấy.
- Chuyện gì vậy?
Nho sinh buồn rầu nói:
- Mỗi khi đêm đến, lúc ta ngủ say, ta luôn cảm thấy có người bên cạnh, nhưng khi ta mở mắt ra, thì chẳng có gì cả, tình trạng này đã kéo dài rất lâu rồi.
- Ta cũng đã tìm một vài vị đại sư đến giúp, hoặc họ ra về tay không, hoặc là khi đi thì để lại bùa hộ mệnh, nhưng cũng không có tác dụng.
- Ta cũng đã cố gắng báo cáo với quan phủ, nhưng nó thực sự có hiệu quả. Ngay khi người quan phủ đến, bóng ma không còn xuất hiện nữa. Khi người của quan phủ rời đi, ta có cảm giác như ban đêm lại có người ở cạnh mình. Người của quan phủ không thể' ở bên cạnh ta mỗi đêm được.
- Hôm qua ta bị ma quỷ quấy nhiễu, tinh thần không tốt, tìm một người bạn mua một cây linh chi ba trăm năm tuổi để bồi bổ cơ thể, người bán linh chi đã giới thiệu ta với đại sư.
- Xin hỏi thí chủ, người bạn bán linh chi mà ngài nói là...
- Chung Minh ca, hắn nói hắn mới tìm các vị để trừ tà cách đây vài ngày.
- Thì ra là vậy, đúng là có chuyện này.
Thích Thiền đứng dậy, thu dọn hành lý:
- Nếu vậy, bần tăng và hai vị sư huynh sẽ qua xem thử.
- Thế thì tốt quá.
Nho sinh mừng rỡ.
- Chưa hỏi tên thí chủ
- Tại hạ là Hứa An.
- Thì ra là Hứa thí chủ.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thấy cuối cùng cũng có chuyện đàng hoàng để làm, cũng thu dọn đồ đạc, đi theo sau Thích Thiền, xem tình hình thế nào.
Trên đường đi, Hứa An đã giới thiệu một lúc về tình hình của mình, hắn là một người đọc sách, có một người vợ, cha mẹ của Hứa An mất sớm, để lại một khối tài sản khổng lồ, đủ để hắn sống không lo nghĩ, hắ mong muốn lớn nhất của hắn là đèn sách thánh hiền, đỗ trạng nguyên, hiển vinh tổ tông.
Hứa An dẫn ba người đi qua mấy con hẻm nhỏ: - Đến nơi rồi.
Ngôi nhà của Hứa An không hề nhỏ hơn ngôi nhà của Chung Minh, nghĩ qua cũng biết, người có thể mua được cây linh chi ba trăm năm tuổi đã trải qua thiên kiếp, chắc chắn là người có tiền của.
- Nhà của Hứa thí chủ không nhỏ nhỉ.
Hứa An cười ngại ngùng:
- Phụ mẫu đều là tu sĩ, trước khi mất để lại một gia tài không nhỏ, đáng tiếc là tư chất của ta có hạn, mãi không thể bước vào con đường tu hành, khiến ba vị chê cười rồi.
Đã không thể tu hành, vậy thì khổ đọc thánh hiền thư, đổi lấy công danh lợi lộc, cũng coi như không phụ danh tiếng của phụ mẫu.
Đáng tiếc hơn là, hắn cũng không có thành tựu gì về khoa cử.
Hứa An thường không nói những chuyện này với người khác, Lục Dương và hai người kia là ngoại lệ.
Hắn nghe Chung Minh đại ca nói, Thích Thiền và hai vị hộ pháp rất có thể là đại tu sĩ đến Trúc Cơ kỳ thậm chí là Kim Đan kỳ, những người có tu vi như vậy sẽ không để mắt đến tài sản nhỏ nhoi của hắn.
Cửa nhà họ Hứa bên trong dán một lá bùa màu vàng, đây là do một tu sĩ trừ tà trước đó dán, tuy nói là không có tác dụng gì, nhưng dán ở đây cũng có thể an tâm phần nào.
Bốn người vào nhà họ Hứa, vừa khéo có một cô nương đang quét dọn sân, nhìn trang phục giản dị thì đó là nha hoàn.
Nha hoàn thấy chủ nhân dẫn ba vị khách vào nhà, vội vàng né sang một bên, tránh đụng phải khách.
Nha hoàn này tướng mạo không tệ, Mạnh Cảnh Chu nhìn thêm vài lần.
- Đây là Tiểu Thúy.
Hứa An cười nói.
- Năm ngoái ta đi thi, nghỉ ngơi một đêm trong miếu trên núi, vừa khéo gặp Tiểu Thúy trong miếu, Tiểu Thúy nói có kẻ xấu đang đuổi theo nàng, muốn ta giúp che giấu một chút, sau đó quả nhiên có mấy tên hung thần ác sát xông vào miếu, ta theo lời Tiểu Thúy nói, che chở cho nàng trốn thoát, nàng nói đại ân đại đức không biết báo đáp thế nào, bèn làm nha hoàn cho ta.
- Các vị lão gia, chào các vị.
Tiểu Thúy sợ sệt nói, giọng nói mềm mại.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, đây là một nữ quỷ.
Bốn người đi qua cửa Thùy Hoa, tiến vào nhị viện, một phụ nhân mặc trang phục lộng lẫy từ trong nhà đi ra:
- Phu quân, chàng đến đúng lúc lắm, linh chi ba trăm năm chàng mua về đã sắc xong rồi … Ba vị này là?
Phu nhân lộng lẫy nhìn ba người Lục Dương, sửng sốt một chút, hòa thượng dẫn theo hai đệ tử tục gia?
- Hương Ngọc, còn không mau chào ba vị đại sư.
- Trước kia ta không phải vẫn luôn nói gần đây ta ngủ không ngon, như thể có ác quỷ bám theo, khiến ta cả ngày mơ màng, mời mấy vị tu sĩ đến cũng không có tác dụng gì.
- Này, Chung Minh đại ca thường xuyên giao lưu với tu sĩ đã giới thiệu ba vị đại sư đến đây, đều là những cao nhân có bản lĩnh thực sự.