- Quán nướng này lại là của Cửu U giáo mở, bần tăng sẽ hàng phục con quỷ này, xin hai vị sư huynh giúp ta một tay!
Thích Thiền làm bộ muốn hiện thân, bị Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngăn lại.
- Đừng đừng đừng, đều là người nhà, không cần động thủ.
- Người nhà?
Trong mắt Thích Thiền đầy vẻ không hiểu, ai với ai là người nhà?.
Đối với con người của Thích Thiền, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều tin tưởng, quyết định tiết lộ một số bí mật bên trong Vấn Đạo Tông.
- Thật ra là thế này, Thiên Đình giáo là do chúng ta lập ra…………….
Hai người kiên nhẫn giải thích chuyện họ đã bịa ra Thiên Đình giáo như thế nào, lại lừa dối Cửu U giáo ra sao.
Thích Thiền nghe xong im lặng hồi lâu, mãi không nói gì.
Chẳng trách sư phụ trước khi mất thường nói đệ tử Vấn Đạo Tông nhiều mưu mô, phải cẩn thận tiếp xúc.
Hắn còn không để ý, giờ mới biết sư phụ nói đúng.
Thiên Đình thượng cổ được đồn đại rầm rộ lại là do Lục Dương sư huynh bịa ra.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió ngập trời.
- Cảm ơn hai vị sư huynh đã tin tưởng.
Vì Tiểu Thúy là đà chủ Xuân Giang đà của Cửu U giáo, coi như là nửa người nhà, không tiện động thủ, ba người đành trở về phòng Hứa An, giả vờ ngủ như cũ, tránh để xảy ra chuyện gì bất trắc.
Ba người vừa giả vờ không được bao lâu, lại có một bóng hồng xông vào phòng, thấy ba người hôn mê, thở phào nhẹ nhõm.
Chính là nha hoàn Tiểu Trúc.
- Không hổ là Tiểu Thúy tỷ tỷ, hiệu quả của hương mê thật tốt.
- Tiếc quá, tuy tu vi của ta ngang ngửa Tiểu Thúy tỷ tỷ, nhưng Tiểu Thúy tỷ tỷ là đà chủ Cửu U giáo, ở địa bàn Nhân tộc đấu không lại nàng ta.
- Nhưng không sao, nàng ta chỉ có thể hút dương khí, không thể thực sự cùng ân công làm chuyện ấy, chỉ có thể hưởng thụ trong mơ, không thoải mái như ta.
- Ban đầu định là tối mai, nhưng vì ân công đã dùng linh chi, dương khí đang thịnh, để ta hưởng thụ một chút cũng không sao.
Tiểu Trúc vừa nói vừa cởi bỏ quần áo, để lộ chiếc đuôi và đôi tai hồ ly trắng muốt, áp vào người Hứa An.
Ba người Lục Dương: - ……
- Phải làm sao, có nên ngăn cản không?
- Ta thấy ban ngày Hứa An ăn linh chi không uổng, dương khí vẫn còn rất thịnh.
- Người ta hình như cũng không có ác ý.
Sau một hồi mây mưa, Tiểu Trúc thỏa mãn rời đi.
Ba người đang định đứng dậy, thì nghe thấy tiếng cửa phòng lại bị đẩy ra, bóng hồng thứ ba bước vào phòng, bóng hồng đó hơi có chút nhút nhát.
Là nha hoàn Tiểu Thu.
Tiểu Thu cũng giống Tiểu Thúy, xác nhận hiệu quả của hương mê, ba người Lục Dương vẫn đang hôn mê, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta nằm trên người Hứa An, vụng về hút dương khí, thì thầm bên tai Hứa An.
- Chủ nhân, Tiểu Thu thích chàng.
Ba người dùng thần thức trao đổi bí mật.
- Ta có thể nhìn ra đây là một khí linh, hai người có thể nhìn ra bản thể của nàng ta không ?
- Bần tăng mắt kém, không nhìn ra được.
- Là một khối ngọc bội, do đại sư luyện khí Nguyên Anh kỳ chế tạo, hơn nữa còn là pháp bảo có thể tiến giai.
Lục Dương tuy mắt kém hơn Mạnh Cảnh Chu, nhưng hắn có tiên nhân giúp đỡ.
- Ta nhớ Hứa An nói cha mẹ hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, pháp bảo có khí linh không giống như thứ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể có được.
Pháp bảo có khí linh rất khó gặp, pháp bảo khí linh đỉnh cấp nhất mà Lục Dương từng thấy là luyện hóa linh hồn tu sĩ Độ kiếp kỳ vào trong pháp bảo.
Xuất thân của Tiểu Thu cũng không đến nỗi quá khoa trương như vậy, nhưng cũng không phải là thứ mà tu sĩ Luyện khí kỳ có thể có được.
- Có thể là cha mẹ hắn vô tình có được thứ gì đó, chẳng hạn như chúng ta từng đến chợ đen để mua, mua xong cũng không biết đó là bảo vật gì, để lại cho Hứa An làm gia sản, Hứa An đeo lâu ngày, ngọc bội theo bản năng hút dương khí hoặc tinh khí của Hứa An, sau đó kích hoạt.
Điều này cũng giải thích tại sao Tiểu Thu lại có thái độ thân mật với Hứa An như vậy.
Đang lúc Tiểu Thu say mê hút dương khí của Hứa An, thì hai bóng hồng quay trở lại.
Là Tiểu Thúy và Tiểu Trúc, họ nghĩ rằng hôm nay là cơ hội hiếm có, không bằng hưởng thụ thêm một chút, tình cờ gặp nhau ở cửa.
- Tiểu Thu, sao ngươi lại ở đây, ngươi là tu sĩ sao?
Tiểu Thu đột nhiên hoảng hốt.
Tiểu Thúy và Tiểu Trúc rất ngạc nhiên, hai người họ biết tình hình của nhau, nhưng họ không biết Tiểu Thu cũng không phải là người.
- Không đúng, ngươi là khí linh, chẳng lẽ ngươi chính là khối ngọc bội mà ân công đã mất?
Họ nhớ đến ân công từng nói, cha mẹ đã để lại cho ông một khối ngọc bội, để bày tỏ tình cảm nhớ nhung, hắn ngày đêm đeo ngọc bội bên mình.
Nhưng có một ngày không hiểu sao, ngọc bội lại đột nhiên mất tích, tìm mãi không thấy, khiến hắn rất hối hận.
Hóa ra ngọc bội ở đây.
Trước đây không biết, giờ Tiểu Thu hút dương khí, nguyên hình bại lộ.
Tiểu Thu ngượng ngùng gật đầu, thừa nhận suy đoán của hai tỷ tỷ, rời khỏi người Hứa An.
Tiểu Thúy nghiến răng nghiến lợi:
- Ta nói sao ta hút dương khí của ân công mà vẫn thấy thiếu, hóa ra còn có ngươi!
Nàng lo lắng sức khỏe của ân nhân không hồi phục được, nên bốn ngày mới dám lén đến một lần.
Ba người không ai chịu nhường ai, đều muốn tiếp tục làm chuyện ấy với Hứa An, ba người va chạm khí thế, Hứa An vô thức ừ một tiếng, làm ba người sợ đến không dám tiếp tục.