Chương 104: Nội ứng của Chính đạo (1)
Giáo chủ không chút hoang mang vội vàng ra tay che đậy khí tức của Phó giáo chủ, khó khăn lắm mới xây dựng đại điện
Giáo chủ khuyên bảo:
- Đừng tức giận như vậy, bây giờ bọn hắn đã quên mọi thứ, chỉ nhớ phải tìm mọi cách để qua cửa. Chúng ta là Ma giáo, chú ý việc giết người và phục sinh Bất Hủ tiên nhân, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà giết người?
- Hơn nữa, hai người này mở lối đi riêng, là những nhân tài hiếm có, từ khi thành lập, Bất Hủ giáo vẫn chưa có bước tiến lớn, ta nghĩ rằng hai người này chính là hy vọng.
Phó giáo chủ cảm thấy Bất Hủ giáo không còn hy vọng nữa.
Giáo chủ hơi hào hứng nói:
- Nói tới đây, người tên là Man Cốt, còn có Lục Dương, đều là của quận Diên Giang.
- Không ngờ quận Diên Giang nhỏ bé cũng có thể sinh ra ba nhân tài, nói là Ma Giáo tam kiệt cũng không quá. Ma giáo ta có ba người như vậy, như hổ thêm cánh.
Phó giáo chủ ở bên cạnh lẩm bẩm:
- Như hổ thêm cánh, đó có phải là Cùng Kỳ? Cùng Kỳ cũng không đánh bại được chính phái.
Giáo chủ trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nhìn ngươi chỉ có văn hóa, im mồm lại.
Phó giáo chủ nghe lời im miệng lại.
…….
Diên Giang đà.
Mười một vị chấp sự đang cố gắng duy trì trận đại, gần trăm người tu đạo đứng ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt trống trải, mất trí, ý niệm đang thay thế bản thể của họ để kiểm tra.
Quá trình duy trì trận đại quá nhàm chán, các vị chấp sự vừa ăn hồi khí đan vừa trò chuyện:
- Tần Nguyên Hạo mất tích lâu như vậy, chỉ sợ đã chết rồi.
- Chắc chắn đã chết, chỉ là không biết chết như thế nào, ta đã từng nói rồi, tiểu tử này suốt ngày toan tính này kia, nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tay, sớm muộn gì cũng sẽ chọc ra kẻ thù, thừa dịp đêm đen núi cao xử lý hắn.
- Thậm chí xác của Tần Nguyên Hạo cũng chưa tìm thấy.
- Liệu có phải kẻ thù đã giết hắn không?
- Không phải đâu? Còn có thể là ân nhân lấy oán trả ân giết hắn? Trong nghề này của chúng ta cũng không có ân nhân.
Nghe nói rằng vào đêm trước khi Tần Nguyên Hạo chết, hắn còn đi cùng Vương Đại Khẩu đến một nhà thanh lâu tiêu tiêu sái sái đây.
Các vị chấp sự thấp giọng cười nói, tiếng cười vang lên liên tục.
Đúng như mong muốn của Tần Nguyên Hạo, Vương Đại Khẩu đi khắp nơi kể cho mọi người biết về việc Tần Nguyên Hạo và hắn làm thế nào kim thương không ngã, giết vào thanh lâu vào ba ra bảy.
Sau đó Tần Nguyên Hạo chết.
Tin đồn về việc Tần Nguyên Hạo chết vì kiệt sức cũng lan truyền ra ngoài.
Chắc hẳn là Tần Nguyên Hạo ở dưới cửu tuyền biết được điều này cũng có thể yên lòng.
- Không biết có bao nhiêu người trong nhóm này có thể vượt qua được thử thách.
Dù số người tham gia nghi thức nhập giáo không ít, nhưng có thể vượt qua thử thách, thành công vào giáo, một trong mười người đã là thành công rồi.
Họ đã trải qua những thử thách tương tự để trở thành chấp sự, nên hiểu rõ về độ khó của nó.
Lần này Phó Giáo Chủ tự mình chủ trì, độ khó chắc chắn có thể xếp vào hàng đầu trong tất cả các thử thách.
- Kết quả chỉ có Đà chủ mới biết.
Mười một người nhìn về Đà chủ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đà chủ cũng sử dụng đại trận để vào không gian thần bí mà Bất Hủ Giáo xây dựng, tất cả các Đà chủ đều có thể nhìn thấy biểu hiện của người trong phân đà mình trong không gian thần bí.
Ba người Lục Dương thể hiện rất xuất sắc, khiến cho Đà chủ vui mừng như nở hoa trên mặt.
Nhưng hắn đang mang mặt nạ, người khác không thể thấy hắn vui thế nào.
Hắn tự hào hứng nói:
- Nếu ba người này có thể vượt qua một cách suôn sẻ, chắc chắn sẽ nhận được đánh giá cao từ bên trên, thành tích cuối năm của Diên Giang đà chắc chắn sẽ ở hàng đầu. ta sẽ tiếp tục nỗ lực, nâng cao trình độ, có lẽ năm sau có thể trở thành Đà chủ của một nơi giàu có, thậm chí có thể trực tiếp thăng chức lên Đường chủ cũng không phải không thể.
Sau ba thử thách, Phó giáo chủ hoặc Giáo chủ sẽ đưa ra đánh giá cho các tân giáo chúng đã thể hiện xuất sắc trong thử thách, ví dụ như đánh giá cho Tần Nguyên Hào là – Ma tính tận xương.
Đà chủ tin rằng đánh giá của ba người Lục Dương chắc chắn cao hơn so với Tần Nguyên Hào.
Ba người này chỉ cần nhìn là biết không phải người tốt.
…
- Sao? Chúng ta lại quay lại rồi à?
Lục Dương mở mắt, phát hiện mình lại trở lại không gian trắng bí ẩn.
Xung quanh có rất nhiều người quen, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, Trì Tự Long, Thẩm Tiến Nghĩa gì đó.
Chỉ có mười người của Diên Giang đà vượt qua hai cửa trước, Lục Dương chỉ biết một nửa – lúc giả mạo giám khảo thì còn một nửa người chưa kịp nắm giữ hết thông tin.
Ký ức vượt qua hai cửa ải cũng dần trở lại, Đường Lang quyền ở cửa thứ nhất, đẩy xe khoai tây ở cửa thứ hai...
- Dường như khảo nghiệm của Bất Hủ Giáo cũng không khó.
Lục Dương cảm thấy mình chỉ làm theo phép tắc thông thường, có óc đều làm được.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Mạnh Cảnh Chu đồng thanh nói.
- Ở cửa thứ nhất chỉ bị nhện cắn một cái, ở cửa thứ hai thì đánh tên béo là xong.
Lục Dương hơi ngạc nhiên nhìn Mạnh Cảnh Chu:
- Cái gì? Sao phương pháp vượt cửa ải của chúng ta không giống nhau?
Mạnh Cảnh Chu tự tin vẫy tay:
- Cái này còn phải hỏi, chắc chắn là đáp án của ta rất chuẩn, còn của ngươi thì là vô tình vượt qua.
Lục Dương coi thường sự tự tin của Mạnh Cảnh Chu:
- Buồn cười hết sức, ở cửa thứ nhất, ta tìm hiểu ra Đường Lang quyền có thể phản ánh thành tựu võ thuật của ta, còn cửa ải thứ nhất của ngươi có thể phản ánh gì, may mắn? Là giáo chúng của Bất Hủ Giáo đều có thể nhìn thấy điều này? Rõ ràng thành tựu của ta mới là đáp án chuẩn!