Coi như không có Mạnh gia Đại công tử tầng thân phận này, bằng vào mấy chữ đệ tử Nguyên Anh kỳ của Vấn Đạo tông này cũng có thể thu hoạch được đãi ngộ giống nhau.
Đây là tồn tại có thể ngang bằng Hóa Thần kỳ, mà người mạnh nhất trong thành cũng bất quá là Nguyên Anh kỳ.
- Đúng rồi, nếu đan dược có thể hòa tan ở trong nước, vô sắc vô vị chủng loại kia không?
Mạnh Cảnh Chu nhắc nhở, hắn chuẩn bị âm thầm cho Cố Quân Diệp dùng đan dược.
- Ách, Mạnh công tử, ta nhắc nhở một câu, đầu độc là phạm tội.
Người phụ trách thương hội không biết rõ tác dụng của đan phương, hảo tâm nhắc nhở Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chư đen mặt:
- Ta biết.
Rất nhanh, lấy một hạt đan được màu xám bên trong khay. Mạnh Cảnh Chu hơi có thất vọng, đổi lại là người Đan Đỉnh phong luyện chế, làm sao cũng phải có một tia đan văn mới đúng.
Bất quá cũng không thể quá bắt bẻ, bây giờ đi đâu tìm sư huynh của Đan Đỉnh phong, có thể giải mở nguyển rủa là được.
Mạnh Cảnh Chư nhận lấy đan dược, đi Cố gia tụ họp cùng Lục Dương.
- Quan sát thế nào?
- Giày sắp bị đi mòn rồi.
Mạnh Cảnh Chu lấy ra đan dược, Bất Hủ tiên tử nhìn thoáng qua, xác định đây chính là chủng loại đan dược mà nàng miêu tả, Mạnh Cảnh Chu lúc này mới yên tâm hòa tan đan dược vào bên trong cơm tối của Cố gia.
Cố Quân Diệp uống xong canh vịt, lau lau miệng, cũng không có biểu hiện ra dị thường.
- Không có phản ứng?
Bất Hủ tiên tử liếc mắt:
- Ngươi muốn phản ứng gì, mặc dù nguyền rủa là dùng trên người tiểu tử này, nhưng hiệu quả là sinh ra ảnh hưởng đối với người xung quanh, sau khi mở ra nguyền rủa, tiểu tử này đương nhiên không có cảm giác gì.
- Đi, đi Mộc gia nhìn.
Lục Dương chào hỏi Mạnh Cảnh Chu, sau khi Mộc Hi biết được hôn nhân giải trừ sẽ phản ứng rất khác thường.
Hai người sờ soạng đi vào Mộc gia, nhìn trộm khuê phòng của Mộc Hi.
Trong khuê phòng, Mộc Hi cắn răng nghiến lợi vuốt một người giấy màu đỏ, mặt sau người giấy màu đỏ viết ngày sinh tháng đẻ của Cố Quân Diệp.
- Cố Quân Diệp, ngươi sẽ hối hận.
Người giấy màu đỏ là bảo bối nàng cầu từ bên trong Thần Tiên miếu ngoài thành, có thể để người lâu dài tới gần Cố Quân Diệp đều mắc bệnh tim.
Cứ như vậy, Cố Quân Diệp cũng chỉ có thể cưới nàng.
Bỗng nhiên, người giấy bắt đầu tự đốt, làm cho ngón tay của nàng bị phỏng, để nàng hét ầm lên, bị đau không thôi.
Không chỉ là tay đau nhức, tâm cũng vô cùng đau đớn.
- Sao?
- Sao người giấy lại tự bốc cháy?
Vì để cho người giấy không mất đi hiệu lực, nàng mỗi ngày đều nhỏ một giọt máu lên người giấy, cứ thế nhuộm người giấy trắng thành người giấy đỏ.
Đây thật ra là thủ đoạn luyện chế pháp bảo bản mệnh, bây giờ pháp bảo bản mệnh bị thiêu hủy, nàng bị phản phệ, đau lòng chính là một trong các biểu hiện.
- Đi Thần Tiên miếu.
Nàng bỗng cảm giác đại sự không ổn, trong lúc bối rối, chạy trốn tới Thần Tiên miếu ngoài thành.
- Theo sau!
Lục Dương truyền âm cho Mạnh Cảnh Chu.
Bọn hắn đến Lâm Thiên thành tính toán đâu ra đấy cũng mới không đến hai ngày, chưa nghe nói qua Thần Tiên miếu cái gì.
Ai cũng không biết rõ Thần Tiên miếu là khi nào thành lập, giống như trong vòng một đêm liền xuất hiện, vị trí Thần Tiên miếu bí ẩn, rất ít người biết.
Mộc Hi là ngẫu nhiên một lần biết được từ trong miệng đồng học, nói trước khi khảo thí bái Thần Tiên miếu, có thể thi được thành tích tốt.
Thần Tiên miếu không có người coi, cũng không có hương hỏa, chỉ có một pho tượng lão giả bằng bùn, vẻ mặt đầy hòa ái, bên trong miếu sạch sẽ như mới, giống như trong cõi u minh có Thần Tiên phù hộ nơi này.
- Thần Tiên, người giấy của ta bị thiêu hủy.
Một âm thanh quanh quẩn bên trong miếu:
- Là có người phá giải phương pháp nguyền rủa, ngươi bị phản phệ.
- Mà người phá giải đã âm thầm đuổi tới.
Lục Dương giật mình, bị phát hiện.
Đối phương tu vi cao hơn hắn cùng lão Mạnh.
Xung kích cường đại vô song phóng tới Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương vội vàng lấy ra Thanh Phong kiếm ngăn cản, Mạnh Cảnh Chu hét lớn một tiếng, cơ bắp nổi lên, dùng thân thể ngăn cản.
Cảnh giới song phương chênh lệch quá lớn, hai người trực tiếp bị quét ra Thần Tiên miếu, đụng vào trên cây ngoài miếu!
Tượng bùn nặn to lớn sống dậy, mở hai mắt ra, đi xuống bàn, tay vịn cửa miễu, xoay người đi ra từ trong miếu.
Tượng bùn cao ba mét lặng lẽ nhìn hai người.
- Tiên tử, đây là cái gì?
- Đây là thủ đoạn tín ngưỡng cung phụng, chân thân hắn bởi vì không biết nguyên nhân không cách nào tiếp tục sử dụng, linh hồn bỏ không.
- Vì thu hoạch được nhục thân, hắn ở chỗ này kiến tạo chùa miếu, thỏa mãn nguyện vọng của tín đồ, thu hoạch được tín ngưỡng.
- Đây là thủ đoạn của thời kỳ Đại Càn vương triều.
Lục Dương cắn răng, nếu như nói Đại Ngu vương triều đặc điểm là ‘chế độ Quốc sư’ thế thì đặc điểm của Đại Càn vương triều chính là ‘Thần đạo’ cùng ‘Tín ngưỡng’.
- Cảnh giới thì sao?
- Hợp Thể kỳ.
Tượng bùn lặng lẽ nhìn hai người, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh nhân tính hóa.
- Hai tiểu bối không biết sống chết, ta thấy các ngươi chắc là thiên kiêu của đại tông môn nào đi ra ngoài lịch lãm.
- Ta vốn không muốn tạo thành sát giới, ai bảo các ngươi biết được ta tồn tại, giữ lại không được các ngươi.
Uy áp Hợp Thể kỳ bao phủ hai người, ép tới bọn hắn không cách nào động đậy.
Bỗng nhiên, chân trời truyền đến một tiếng tê minh, giống như tiếng long ngâm trong truyền thuyết.
Một thớt bạch mã không có một sợi lông tạp đạp không mà tới, một cước đá ngã lăn tượng bùn, ánh mắt kiệt ngạo bất tuần, bá đạo vô cùng.
Cái trán bạch mã có vài miếng long lân, trong đêm tối tản ra ánh sáng yếu ớt.
Tượng bùn bị đá lộn mèo, nhìn chòng chọc vào bạch mã.
- Đại Yêu Vương!
Nơi này sao lại xuất hiện Đại Yêu Vương của Long Mã tộc.