Người thần bí nhớ tới đủ loại sự tích của người trước mắt, tồn tại tựa như truyền thuyết thần thoại đối với bọn hắn thế mà xuống tinh thần như thế.
Hắn dạo bước trong dòng sông dài của lịch sử, ở mỗi một tiết điểm đều lưu lại truyền thuyết thuộc về hắn, cửu chuyển luân hồi, dùng lực phạt tiên, dùng sức một mình cân bằng Thiên Địa Nhân tam giới.
Người thần bí giải thích, trong giọng nói mang theo đắng chát:
- Tổ chức bị kẻ địch trên trời kéo lại, không có cách nào đi trợ giúp các ngươi.
Hắn chỉ chỉ vết thương trên mặt:
- Những thương tích này chính là lưu lại sau khi chuyện xảy ra.
- Đạo hữu, những quái vật bên trong Địa Uyên lại bò lên, tổ chức cẩn ngươi ra tay, thế giới này cần ngươi cứu vớt!
Cố Quân Diệp nhìn chằm chằm hai người thần bí, giống như thấy được thân ảnh cố nhân từ trên người bọn họ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhận mệnh thở dài:
- Thôi được, ta sẽ đi một chuyến.
Hai người thần bí thấy Cố Quân Diệp đáp ứng, khuôn mặt băng lãnh đều không kiềm hãm được toát ra nụ cười.
- Đạo hữu, mời!
Cố Quân Diệp không có ý giải thích cho mọi người, dưới con mắt của mọi người, bị hai người thẩn bí vây quanh rời khỏi giảng đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhảy lên một cái, hư không tiêu thất.
- Vậy ngươi ở chỗ này đợi hết buổi sáng, chờ ra về trực tiếp về nhà?
Hai người thần bí nắm Cố Quân Diệp đưa đến ngoài thành, bộ mặt biến hóa, lộ ra hình dáng.
Hai người thần bí là Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu!
- Đa tạ hai vị sư huynh.
Cố Quân Diệp ôm quyền, hưng phấn đỏ cả mặt.
Mạnh Cảnh Chu khoát khoát tay:
- Đều là chuyện nhỏ.
Lục Dương vỗ vỗ bả vai Cố Quân Diệp:
- Sang năm tháng hai ngươi nhất định phải tới, ta rất xem trọng ngươi.
Dứt lời, hai người ngồi lên xe ngựa, đi tới địa phương tiếp theo.
- Ngươi khoan hãy nói, như thế này rất thú vị.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế.
Sau khi hai người rời đi, qua ước chừng nửa ngày, hai bóng người từ đằng xa bay tới, rơi xuống chỗ phế tích Thần Tiên miếu.
Nhìn Thần Tiên miếu đổ sụp cùng với tượng bùn vỡ đầy đất, hai bóng người chau mày.
- Mệnh bài không có phạm sai lầm, Vương Xuyên thật vẫn lạc.
- Điều này sao có khả năng, mặc dù hắn còn đang ở giai đoạn tái tạo thân thể, nhưng thế nào nói cũng là Họp Thể kỳ, tu sĩ mạnh mẽ nhất bên trong tòa thành trì này bất quá Nguyên Anh kỳ, thế nào có thể thương tổn được Vương Xuyên?
- Chẳng lẽ nói là Hợp Thể của Đại Hạ ngẫu nhiên đi ngang qua phát hiện hắn?
- Cũng không nên nha, thực lực Vương Xuyên mạnh mẽ, trừ phi gặp phải là Hợp Thể kỳ đỉnh tiêm, nếu không thế nào cũng có thể chạy trốn.
- Quái lại.
- Nhìn một chút lúc ấy phát sinh cái gì, liền rõ ràng hết thảy.
Một người trong đó lặng yên niệm khẩu quyết, Tín Ngưỡng lực tản mát ở bốn phía một lần nữa ngưng tụ, mặc dù không thể phục sinh Vương Xuyên, lại có thể thông qua Tín Ngưỡng lực xem chuyện đêm qua.
Đoạn ngắn của tối hôm qua xuất hiện ở lòng bàn tay, hai tên Nguyên Anh thiên kiêu phát hiện Vương Xuyên, Vương Xuyên muốn ra tay, lại bị ngựa trắng từ trên trời giáng xuống trấn áp, giao thủ điện quang hỏa thạch, Vương Xuyên liền bị ngựa trắng giết hồn phi phách tán.
Cách hư ảnh, hai nhân ảnh nhìn thấy ngựa trắng thi triển ‘Long Mã hợp nhất’, ‘Long Chiến vũ dã’ đều không rét mà run.
Đổi lại là bọn hắn, chỉ sợ cũng không thể đón lấy một chiêu này.
- Hai Nguyên Anh kỳ nhìn khá quen... Nghĩ ra, đây không phải hai cái tân tú của Vấn Đạo tông à, người này gọi Lục Dương, đã từng đấu tương xứng cùng Thiếu giáo chủ Thiên Đình giáo.
Một người trong đó bừng tỉnh đại ngộ, nếu không có Thiên Đình giáo, bọn hắn thậm chí sẽ không đi quan tâm Lục Dương tổn tại.
- Ngựa trắng kia là ai?
- Không biết, chưa thấy qua.
- Mang phần tình báo này về cho đại nhân xem đi.
Hai người lúc này bay trở về tổng bộ.
Tổng bộ nằm ở một chỗ không gian mới mở, hai người gõ cửa, dùng Tinh Thần lực nghiệm minh thân phận, tiến vào không gian.
Trong không gian, cường giả như mây, mà mỗi một vị đều có tuyệt kỹ độc môn trong người, lưu danh trong lịch sử, hai người mặc dù là Hợp Thể kỳ, nhưng lại bài danh hạng chót trong những người này, phụ trách làm chân chạy.
- Đại nhân, đây là hình ảnh trước khi Vương Xuyên ngã xuống.
Hai người rất cung kính trình lên một món pháp bảo, là thứ tạm thời luyện chế từ Tín Ngưỡng lực.
Người cầm đầu là một vị thiếu niên, thoạt nhìn còn không lớn bằng Lục Dương.
Vương Xuyên rất có lực ảnh hưởng bên trong Hợp Thể kỳ, hắn ngã xuống ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bởi vậy Vương Xuyên ngã xuống để bọn hắn cực kỳ coi trọng, nếu có thể, muốn vì Vương Xuyên báo thù.
Nếu không, thủ hạ tùy tiện chết ở bên ngoài, hắn lại không làm gì, sẽ để cho thủ hạ trái tim băng giá, nói không chừng sẽ đi tìm Vũ Hữu Đạo nương tựa.
Nơi này là trụ sở liên minh của Đại Ngu, chỉ đang tụ tập hết thảy tu sĩ thời đại Đại Ngu ngủ say, Đại Hạ cường thịnh ngoài dự liệu, có người chủ trương nhiều người lực lượng lón, mọi người cùng nhau hành động, mà bọn hắn cho rằng đi theo Ngu Đế thứ sáu Vũ Hữu Đạo không có tiền đồ, liền hợp thành một cỗ thế lực khác. Bọn hắn đã rất lâu không có nghe được tin tức của Vũ Hữu Đạo, không biết Vũ Hữu Đạo đang âm thầm mưu tính cái gì.
Quốc sư luôn luôn mưu rồi sau đó định, như thế lâu không có tin tức, nói không chừng là đang chuẩn bị làm một đại sự kinh thiên động địa. Thiếu niên xem xét tỉ mỉ chuyện Vương Xuyên trải qua khi còn sống, bỗng nhiên sáng mắt lên, thậm chí tạm thời ném đi ý nghĩ báo thù cho Vương Xuyên ra sau não.
Hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lục Dương, kích động không thôi, đáy mắt toát ra vẻ tham lam:
- Bội kiếm của Ngu Đế!
Mặc dù bộ dáng có chỗ khác biệt với bội kiếm lúc đầu, nhưng hắn vẫn liếc mắt liền nhận ra lai lịch của Thanh Phong kiếm.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng biết thiếu niên không nhìn trúng Vũ Hữu Đạo, có thể bị hắn xưng là ‘Ngu Đế’, chỉ có khai quốc quân chủ của Đại Ngu vương triều, Vũ Nghiêu.