Lục Dương thấy Thiền yêu chết qua loa như vậy, trầm mặc một hồi, hắn còn không biết tên Kim Thiền đây.
Bất Hủ tiên tử thấy Lục Dương yên lặng, đoán được Lục Dương đang suy nghĩ cái gì, dùng một bộ tư thái người từng trải, lời nói thấm thía giáo dục:
- Đây bất quá là một góc chiến đấu tàn nhẫn của thượng cổ, ngươi cần thích ứng đi.
- Chuyện tàn khốc bản tiên trải qua, vượt xa tưởng tượng của ngươi, những chuyện kia coi như ở hiện tại, bản tiên cũng không muốn nhớ lại.
Lục Dương có cảm giác ngộ, xác thực, thượng cổ chi tranh là đấu tranh ngươi chết ta sống, tuyệt không phải hời hợt như Bất Hủ tiên tử miêu tả như vậy, tất nhiên là đã trải qua một phiên chém giết thấy máu.
Chuyện này đối với Bất Hủ tiên tử mà nói không phải kinh nghiệm mỹ diệu, lúc này mới không muốn nhớ lại.
- Nhớ ngày đó bản tiên vì ấn chết Kim Thiền, ngay cả Chưởng Trung Càn Khôn đều dùng đến, nước dính đầy ngón tay đầu đều nhớp nhép, xúc cảm kia hiện tại nhớ tới đều cảm thấy rùng mình.
Nhớ lại lần chiến đấu kia, Bất Hủ tiên tử lộ ra biểu lộ ghét bỏ, còn tượng trưng lắc lắc tay.
Bất Hủ tiên tử từ trên giường đứng lên, nệm mềm nhũn, khi đứng lên còn nhúng nhúng hai lần.
- Ngươi đã gặp qua Chưởng Trung Càn Khôn chứ, lúc ấy bản tiên thi triển Chưởng Trung Càn Khôn như một ngôi sao lớn thế này.
Bất Hủ tiên tử giang hai cánh tay, dùng sức khoa tay thành một vòng tròn.
Bất Hủ tiên tử lại duỗi ra một đầu ngón tay:
- Lúc ấy giống như vậy.
Nói xong, còn câu câu Lục Dương mấy lần.
Lục Dương: - ...
Tiên tử ngài khoa tay chính là không quá trừu tượng.
Đào Thính Phong quan sát tỉ mỉ Kim Thiền Thoát như là hoàng kim đổ bê tông mà thành trong hộp, thoạt nhìn là bảo bối thật ghê gớm.
Hắn nghe tộc thúc nói qua, chỉ có đại năng Hợp Thể kỳ mới danh xưng Chân Quân, ý vị này là Quan Kỳ chân quân là một tên Hợp Thể kỳ.
Bảo bối mà một tên Hợp Thể kỳ đến chết mới nguyện ý từ bỏ, có thể nghĩ bảo bối này trân quý cỡ nào.
- Thứ này muốn làm sao đây? Muốn thử nhận chủ một chút?
Đào Thính Phong có chút ý động, đây là đại cơ duyên từ trên trời giáng xuống.
Mạnh Cảnh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua đánh giá của Man Cốt bên trên sách nhỏ, nhớ lại một loạt hành động vừa rồi của Đào Thính Phong, lại trộm lên núi, lại tới gần Quan Kỳ chân quân, nhỏ giọng thầm thì:
- Điều này xem thế nào cũng không giống như nhát gan sợ phiền phức nha.
Lục Dương sờ cằm, phỏng đoán nói:
- Ngươi nói có khả năng Man sư đệ dùng hai ta làm vật tham chiếu đánh giá hay không?
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Dương nói có đạo lý, dùng tác phong của hắn cùng lão Lục, tiểu tử gọi Đào Thính Phong này xác thực tính nhát như chuột. Trong lúc hai người nói chuyện, Đào Thính Phong dựa theo tộc thúc đã từng dạy bảo, cắn nát ngón tay, đem một giọt máu tươi nhỏ lên Kim Thiền Thoát.
Máu tươi nhỏ bên trên Kim Thiền Thoát, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
- Có hiệu quả?
Đào Thính Phong vui vẻ, tiếp tục nhỏ máu, một mực nhỏ giọt sắc mặt trắng bệch, sắp đến trình độ thiếu máu, Kim Thiền Thoát mới không tiếp tục hấp thu máu tươi, mà lơ lửng giữa không trung, đột nhiên tiến vào trong thân thể Đào Thính Phong, để Đào Thính Phong giật mình kêu to. Hắn vội vàng chạm đến vị trí Kim Thiền Thoát chui vào, phát hiện cái gì cũng không có.
Thân thể cũng không có bất kỳ cái gì không thích ứng.
- Vậy coi là nhận chủ thành công?
Đào Thính Phong không chắc chắn lắm.
-... Phương thức nhận chủ này có phải quá đơn giản hay không?
Lục Dương chửi bậy.
- Này gọi là đại đạo đơn giản nhất, phản phác quy chân.
Bất Hủ tiên tử nói một hơi hai thành ngữ.
- Bất quá Quan Kỳ chân quân liền như thế không còn?
Mạnh Cảnh Chu có chút không nghĩ ra.
Bọn hắn ngay ở chỗ này ngồi xổm một hồi, một vị thượng cổ Hợp Thể kỳ liền trực tiếp chết rồi, chết quá dễ dàng đi?
Theo thương thế của Quan Kỳ chân quân để xem, khi còn sống trải qua đại chiến thảm liệt, thậm chí có khả năng không chỉ một lần, thương thế không chỉ ở bề ngoài, đến cả linh hồn đều bị thương vô cùng nặng, giống như là một ánh nến chập chờn trong gió, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Hiện tại thật dập tắt.
- Không chết, tiên tử nói Quan Kỳ chân quân đem một tia ý thức mỏng manh cuối cùng nhất lạc ấn vào trong Kim Thiền Thoát, đến nỗi hiện tại, đã chạy vào không gian tinh thần của Đào Thính Phong.
Bên trong không gian tinh thần của Đào Thính Phong, âm thanh hư nhược vang lên:
- Tiểu tử... Không nghĩ tới... Ngươi còn biết phương pháp nhận chủ.
Ý nghĩ ban đầu của Quan Kỳ chân quân là để Đào Thính Phong bảo quản Kim Thiền Thoát thật tốt, hắn giấu ở bên trong Kim Thiền Thoát, lặng lẽ khôi phục, không nghĩ tới tiểu tử này trực tiếp nhỏ máu nhận chủ Kim Thiền Thoát!
Hắn bị ép đi theo Kim Thiền Thoát cùng một chỗ tiến vào không gian tinh thần của Đào Thính Phong. Được rồi, đại khái như mình thật vô duyên với Kim Thiền Thoát. Đào Thính Phong nghe được cái âm thanh này giật mình kêu lên:
- A, ngài, ngài còn sống?
Quan Kỳ chân quân không nói thêm gì nữa, trạng thái hiện tại của hắn thực sự quá hỏng bét, cần phải tĩnh dưỡng.
Đào Thính Phong có chút bối rối, nhưng lại không biết nên xử lý thế nào mới tốt, đành phải về nhà, đang bên trong kinh hoảng nhập mộng, trong đầu đều là chuyện phát sinh ở Yến sơn.