- Vị kế tiếp.
Lục Dương có tự giác của hộ pháp, há miệng hô to tiếng.
Đứng ở phía sau Tiên Thiên đạo nhân, tự nhiên là Hãn Hải đạo quân.
Bất quá Đái Bất Phàm không biết chuyện này, hắn chỉ biết là Tiên Thiên đạo nhân tới tham gia khảo nghiệm nhập môn.
Hãn Hải đạo quân rất có phong phạm cao thủ, trầm mặc ít nói, lạnh lùng như băng.
Đái Bất Phàm nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên cổ tay Hãn Hải đạo quân thrất nhanh liền đạt được kết quả:
- Linh căn biến dị, Lôi linh căn?
- Ngươi tên gì?
- Phương Nhai.
Đái Bất Phàm cố gắng lục soát trí nhớ một lần, bên trong khảo sát phẩm hạnh cũng không có người này, là mộ danh mà đến à.
- Phương Nhai có đúng không, ta nhớ kỹ ngươi, biểu hiện tốt một chút.
Đái Bất Phàm vô cùng coi trọng Hãn Hải đạo quân, nếu tương lai được Vấn Đạo tông cố gắng vun trồng, tối thiểu nhất cũng là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, có thể trở thành trụ cột vững vàng của Vấn Đạo tông.
Phương Nhai làm một phàm nhân, còn không biết được Đái Bất Phàm coi trọng là chuyện may mắn cỡ nào, hắn không có chút nào cảm kích khi nhìn ánh mắt đầy ái tài của Đái Bất Phàm, trực tiếp đứng dậy đi vào cửa thứ hai. Sau khi gia nhập Vấn Đạo tông, Phương Nhai mới biết hôm nay là bỏ lỡ cơ duyên rất lớn.
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc nhìn Lục Dương, không rõ hắn vì cái gì đột nhiên độc thoại trong lòng.
- Vị kế tiếp.
Lúc này đến phiên Mạnh Cảnh Chu hô to một tiếng.
Khóe mắt Đái Bất Phàm run rẩy, hắn luôn cảm giác mình giống như là Hoàng Đế ngồi ngay ngắn ở bên trên ngự tọa, hai bên có hai tiểu thái giám làm lão soái vẫy đuôi gọi người đi vào yết kiến.
Vừa rồi hắn để Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bắt người làm giả linh căn mang xuống, đang có ý là để hai người đi xuống bên dưới, chỉ một mình hắn ở đây là được, đáng tiếc kế hoạch không có đạt được.
Xếp ở phía sau Hãn Hải đạo quân là Vạn Pháp đạo quân.
Lúc đầu Vạn Pháp đạo quân mình tùy tiện giả tạo song linh căn là được, nhưng ba người đằng trước đều là đơn linh căn, hắn giả tạo song linh căn há không phải sẽ bị hạ thấp xuống?
Không được, không thể như thế.
Vạn Pháp đạo quân đưa tay mặc cho Đái Bất Phàm dò xét.
Công pháp của Đái Bất Phàm có khả năng dò xét tình huống thân thể của đối phương, nhưng ở trước mặt đối thủ như Vạn Pháp đạo quân, công pháp là không được việc.
Vạn Pháp đạo quân chắc chắn mình sẽ không bị nhìn ra dị dạng.
Đây là lòng tin của hắn thân là Bán Tiên.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Đái Bất Phàm càng rõ ràng:
- Trường Sinh tiên thể?
Theo tên đã có thể nhìn ra, đây là một Tiên Thể có được thọ nguyên lâu đời , nhìn chung thượng cổ đến nay, đều tìm không ra năm người, cực kì thưa thớt.
Đái Bất Phàm nói thầm, đây là có chuyện gì, lần này chất lượng cao thì cũng thôi đi, làm sao còn có Tiên thể xuất hiện?
Theo Cố Quân Diệp bắt đầu, bốn người liên tiếp.
Người xếp ở phía sau xao động, hâm mộ nhìn Vạn Pháp đạo quân, loại thể chất này, đây là thể chất mà năm đại tiên môn đều muốn tranh đoạt.
- Ngươi tên là gì?
Đái Bất Phàm hỏi.
- Cổ Tà.
Bất Hủ tiên tử nhìn chằm chằm Cổ Tà nhìn qua:
- Làm sao cảm giác không thích hợp?
- Người này có vấn đề gì không?
Lục Dương hỏi.
Bất Hủ tiên tử lại nhìn hai lần, chắc chắn nói:
- Người này là Bán Tiên.
- Bán Tiên? !
Nếu không phải Lục Dương thường thấy Tiên Nhân cùng Bán Tiên, khi hắn biết được chuyện này đã muốn kêu ra tiếng.
- Đúng, có đạo quả hình thức ban đầu, khẳng định là Bán Tiên.
Bất Hủ tiên tử chắc chắn nói.
- Xem ra chuyện này phải bẩm báo Đại sư tỷ.
Lục Dương suy nghĩ một chút, việc này vượt qua năng lực xử lý của Đái sư huynh, đối phương che giấu tung tích tiến vào Vấn Đạo tông, chỉ sợ kẻ đến không thiện.
Bất quá Lục Dương không có trực tiếp trở về Thiên Môn phong, như thế này có thể sẽ dẫn tới Cổ Tà chú ý, đánh cỏ động rắn.
Về sau Đái Bất Phàm khảo nghiệm ước chừng hai trăm người.
- Thủy Mộc song linh căn, mà trời sinh lại phù hợp gieo trồng linh thực?
Đái Bất Phàm lại tìm ra một mầm mống tốt.
- Ta nhớ được, ngươi gọi Chu Hạnh Nhi?
Đây là phàm nhân lúc trước cũng nằm trong danh sách khảo nghiệm phẩm hạnh.
Trong báo cáo nhiệm vụ từng có ghi chép, Chu Hạnh Nhi sinh ra ở trong hốc núi, sơn thôn phổ biến trọng nam khinh nữ, Chu Hạnh Nhi cũng không ngoại lệ, mãi cho đến một năm trước, Chu Hạnh Nhi ngẫu nhiên đạt được một chiếc nhẫn trữ vật đặc thù, trong nhẫn chứa đồ có khả năng gieo trồng lương thực, rau quả, lương thực, rau quả trồng ở trong nhẫn chứa đồ thì mọc cực tốt.
Thông qua nhẫn trữ vật đặc thù này, Chu Hạnh Nhi mới tránh được vận mệnh phải bị gả đi.
Căn cứ Vấn Đạo tông điều tra, nhẫn trữ vật là do Ngũ trưởng lão luyện chế, bên trong quá trình bị quan phủ đuổi bắt, trong lúc vô ý thất lạc.
Ngũ trưởng lão biết được việc này, nói thẳng không cần đoạt về nhẫn trữ vật.
- Được, ngươi cũng đi qua đi.
- Tạ ơn Chân Quân.
Lục Dương thấy thời cơ không sai biệt lắm, truyền âm cho Đái Bất Phàm:
- Đái sư huynh, ta có chút việc, rời đi một chút.
Đái Bất Phàm ước gì Lục Dương rời đi, tốt nhất túm thêm Mạnh Cảnh Chu, đáng tiếc Lục Dương không có bản lĩnh nhìn mắt đoán ý, chỉ là tự mình rời đi.
Thay thế Lục Dương chính là Man Cốt.
- Vị kế tiếp!
Man Cốt giọng lớn, mười phần trung khí, giống như là đại nội hộ vệ đứng trước cửa hoàng cung gọi đại nhân nào đó vào yết kiến.
Vòng khảo nghiệm thứ nhất kết thúc, có chừng tám trăm người tiến vào vòng khảo nghiệm thứ hai.
Tám trăm người này thả ra bên ngoài, tông môn nhị phẩm đều muốn đoạt lấy, tông môn nhất phẩm nhiều ít sẽ biểu hiện cẩn thận một chút.
- Chúc mừng chư vị thông qua được vòng khảo nghiệm thứ nhất, tiếp theo bắt đầu vòng khảo nghiệm thứ hai.
Đái Bất Phàm tiếp tục chủ trì khảo nghiệm, những đệ tử tông môn khác thì là vây quanh tám trăm người này, duy trì trật tự.