- Cho nên?
- Cho nên những tiểu cô nương kia bí mật đều nói ngươi là ‘Đế Thành Phật Tử lạnh lùng tự phụ’, mong muốn thuận thế trở thành phu nhân Phật Tử.
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Chu đen thui.
Diêm Thiên Chí một mực giữ im lặng nghẹn không nổi ý cười, phù một tiếng bật cười, tiếng cười giống như có tính truyền nhiễm, tất cả mọi người nở nụ cười.
- Chúng ta đều là Nguyên Anh trung kỳ, có muốn tìm một chỗ luyện một chút hay không?
Bạch Minh ăn uống no đủ đề nghị.
- Vậy liền luyện một chút.
Mọi người đang là độ tuổi tranh cường háo thắng, dồn dập đáp ứng.
Tin tức đám người Lục Dương muốn lên lôi đài chiến đấu rất nhanh truyền ra ngoài.
Tên tuổi Lục Dương quá vang dội, cho dù là ở trong Vấn Đạo tông nhân tài xuất hiện lớp lớp, sự tích của Lục Dương đều là độc nhất vô nhị.
- Tông môn chúng ta muốn đánh nhau với những tiên môn khác.
- Thật hay giả, ai muốn chiến đấu?
- Lục sư huynh, Mạnh sư huynh, Lý sư huynh, Man sư huynh còn có Đào sư tỷ.
- Nhiều người như vậy!
- Nhanh lên nhanh lên, đi trễ liền không thấy được.
Xung quanh lôi đài kín người hết chỗ, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Trang Bình, Chu Hạnh Nhi, Cố Quân Diệp cùng Tiên Thiên đạo nhân mới tuyển nhận cũng đều tới xem chiến.
- Thế nào, ai cùng ai chiến đấu?
- Lan Đình sư muội, không bằng hai người chúng ta luận bàn một phen?
Đào Yêu Điệp chống đỡ dù giấy đỏ, nửa gương mặt ẩn ở trong âm thầm, chủ động tìm tới Lan Đình.
- Tốt, vậy thì mời Đào sư muội hạ thủ lưu tình.
- Man tộc?
- Đúng.
- Vậy thì là hai ta.
Diêm Thiên Chí nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chiến văn tu luyện pháp của Ngũ Hành tông bọn hắn bắt nguồn từ bộ lạc thượng cổ, nơi này vừa hay có Man Cốt một vị Thượng Cổ Man Tộc, trong lòng không khỏi dâng lên chiến ý.
- Lý Hạo Nhiên sư đệ tựa hồ không có thanh danh gì ở bên ngoài, không biết thủ đoạn như thế nào?
Bạch Minh cười nói, bất luận là Man Cốt hay là Đào Yêu Điệp, thanh danh ở bên ngoài đều hết sức vang dội, duy chỉ có Lý Hạo Nhiên, thật giống như không có người này, không một chút tin tức.
- Thử một lần liền biết.
Lý Hạo Nhiên không sợ Bạch Minh, thân hắn hư hư thực thực có Luân Hồi đạo quả hình thức ban đầu, không rõ lai lịch, nếu rời đi Vấn Đạo tông, vô cùng có khả năng bị người có lòng để mắt tới, như thế mới dẫn đến hắn không nổi danh.
Nhưng không nổi danh không có nghĩa là hắn không thể đánh.
- Cho nên, chỉ còn lại hai người chúng ta rồi?
Lục Dương không nghĩ tới nhanh như vậy mà mọi người đã chọn đối thủ tốt, hiện tại trên đài chỉ còn lại hắn cùng Mạnh Cảnh Chu.
…
- Lão Lục, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thua quá khó nhìn.
Mạnh Cảnh Chu hết sức giảng nghĩa khí huynh đệ, biểu thị sẽ lưu chút mặt mũi cho Lục Dương.
Mặt Lục Dương đen lên, Mạnh Cảnh Chu ngươi là một chút mặt cũng không cần, ta không thể lấy ra dùng Thất Tinh kiếm tổ, Chưởng trung thôn xóm cũng không thể lấy ra dùng, là muốn ta dùng một ngụm Tam Vị Chân Hỏa phun chết ngươi sao?
Thất Tinh kiếm tổ, Chưởng trung thôn xóm đều là chiêu thức dùng thân phận Lục Thiếu giáo chủ làm đã dùng qua, khẳng định không thể dùng ở trước mặt mọi người.
Diệt Tiên kiếm trận cũng là kiếm trận của Lục Thiếu giáo chủ, cũng không thể dùng.
Đổi lại tu sĩ cùng cấp bậc khác, Lục Dương có nắm bắt không cần này chút thủ đoạn cuối cùng này chiến thắng đối phương.
Nhưng đối thủ là Mạnh Cảnh Chu lại khác biệt, không làm thật căn bản không đánh được.
- Ta đây lui một bước, cam đoan không sử dụng Độc Thân Nguyền Rủa quyền thế nào?
Mạnh Cảnh Chu rộng lượng nói.
Lục Dương hoài nghi nguyên nhân không ai dám cùng Mạnh Cảnh Chu chiến đấu là không ai dám tiếp độc thân nguyền rủa quyền kia.
Nếu trúng chiêu nửa đời sau liền muốn luân lạc tới vận mệnh bi thảm giống y như Mạnh Cảnh Chu vậy.
Đương nhiên, Lục Dương cũng không có ra hết sức, Lục thị La Hán quyền của hắn đồng dạng cũng làm người nghe tin đã sợ mất mật.
-..... Có ngon thì không cần lưu thủ, ngươi thử sử dụng chiêu đó với ta một chút, xem hai ta người nào mệnh cứng hơn.
Lục Dương chịu qua Bất Hủ tiên nhân khảo nghiệm, hắn cũng không tin độc thân nguyền rủa quyền có thể thương tổn được hắn.
Mạnh Cảnh Chu giả bộ như không nghe thấy lời Lục Dương.
Hắn lại không ngốc, Lục Dương cháu trai này cả ngày gây chuyện thị phi, cơ duyên không ngừng, không chừng đã kết nhân duyên với Bán Tiên hay Tiên Nhân nào đó, cũng không dám dùng độc thân nguyền rủa quyền đối với Lục Dương.
- Lão Lục ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý chúng ta chiến đấu!
Mạnh Cảnh Chu cười lạnh, chỉ cần đánh lên, đừng quản Lục Dương có đồng ý hay không, chắc chắn là đồng ý.
…
- Đào sư muội, một năm không thấy, không biết tiến độ tu hành nhiều ít, sẽ không phải không có chút nào tiến triển đó chứ.
Đầu ngón tay Lan Đình bắn ra vô số luồng khí xoáy, những luồng khí xoáy này nhìn như uy lực không lớn, kì thực Nguyên Anh trung kỳ bình thường đụng phải liền muốn trọng thương.
Đào Yêu Điệp xoay tròn mặt dù, mũi chân xoay tròn, ngăn cản luồng khí xoáy công kích từ bốn phương tám hướng, động tác nhẹ nhàng, tựa như nhảy múa.
- Lan sư muội phí tâm, tu hành một chuyện quý ở kiên trì, thời gian dài tu hành, tóm lại là có hồi báo. Thế gian này không biết có bao nhiêu người khát vọng tu hành mà không có cơ hội, so với những người kia, ta đã rất hạnh phúc.
Lan Đình cười khẽ, nhẹ nhàng đạp mạnh, trên lôi đài có từng điểm hào quang nhỏ yếu sáng lên, xây dựng ra mấy đại trận.