Phương Sơn đảo tam hiệp hết sức kinh ngạc nhìn Lục Dương, không rõ hắn vì sao lại đột nhiên chứng minh không có quan hệ gì với mình.
Phương Sơn đảo đã sớm có truyền thuyết chứa dị bảo, bây giờ bất quá là vừa hay đúng lúc xuất thế, nghĩ như thế nào cũng sẽ không có quan hệ với người vừa tới đây chứ?
- Ách, việc này có khả năng có chút quan hệ với ta.
Đào Yêu Diệp xấu hổ nhấc tay, có chút xấu hổ, dẫn tới mọi người vây xem.
- Ta cảm giác được có vật liệu gì phía dưới linh mạch sinh ra liên hệ với ta.
Khi nói chuyện, linh mạch càng ngày càng sôi trào, xông phá chân trời, một đạo ánh sáng xanh thoáng hiện, cỏ xanh ba lá lớn chừng bàn tay oánh oánh chập chờn trên không trung.
Đám người Lục Dương cũng không nhận ra gốc cỏ xanh này.
- Tiên tử, ngươi biết thứ này không?
- Cái đồ chơi này là Vũ Hóa tiên thảo, xem kiểu dáng này chỉ sợ là có chút niên đại.
Bất Hủ tiên tử nhìn lướt qua đã nhận ra lai lịch.
- Vũ Hóa tiên thảo? Có quan hệ gì đến Vũ Hóa Tiên thể của Đào sư muội?
- Vũ Hóa tiên thảo là tiên thảo Vũ Hóa Tiên thể bồi dưỡng cho chính mình, dùng tiên thảo có thể rút ngắn tiến trình tu luyện trên phạm vi lớn, nói ít có thể miễn đi trên dưới trăm năm công phu tu luyện, nhiều thì hơn ngàn năm, xem chừng đây là đồ chơi do Vũ Hóa Tiên thể nào đó lưu lại, không biết là quên ăn, hay là chưa ăn đã chết, một mực lưu ở nơi này, mãi đến khi cảm ứng được Vũ Hóa Tiên thể trong cơ thể Đào nha đầu, lúc này mới xuất thế.
- Đương nhiên, người khác cũng có thể dùng cái đồ chơi này.
Lục Dương nghe nói hơi hơi giật mình, miễn đi trên dưới trăm năm công phu tu luyện, công hiệu này không khỏi quá mạnh đi.
Phải biết hắn cũng mới tu luyện ba năm đây thôi.
- Bất quá bản tiên kiến nghị các ngươi hiện tại đừng dùng, Vũ Hóa tiên thảo này còn có thể trồng thêm.
Lục Dương chiếm tri thức của Bất Hủ tiên tử thành của mình, nói cho mọi người nghe, dẫn tới ánh mắt sùng bái của mọi người.
Theo Vũ Hóa tiên thảo xuất thế, linh mạch trở nên càng ngày càng sôi nổi, nồng độ linh khí trực tiếp tăng lên một cái cấp bậc so với trước đó.
Trước đây Vũ Hóa tiên thảo ở vào chỗ sâu nhất của linh mạch, hấp thu linh lực, bây giờ tiên thảo xuất thế, phẩm giai chân chính của linh mạch lộ ra.
Linh mạch ở dưới Phương Sơn đảo không phải tứ phẩm, mà là ngũ phẩm!
Nhưng tam hiệp cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy có cảm giác đại họa lâm đầu.
- Nguy rồi!
Ngôn đại hiệp thần sắc thay đổi.
- Làm sao vậy?
Đám người Lục Dương không rõ ràng cho lắm.
- Dị bảo xuất thế, dẫn động thiên địa dị tượng, tu sĩ chung quanh tất đã nhận ra.
- Bọn hắn mặc dù không nhận ra cái gì là Vũ Hóa tiên thảo, nhưng phát hiện linh mạch từ tứ phẩm biến thành ngũ phẩm, tất nhiên sẽ đoán được trước đây do tiên thảo chiếm cứ đại bộ phận lực lượng của linh mạch.
- Bảo bối có thể hấp thu lượng lớn linh lực, coi như bọn hắn không biết là cái gì, cũng hiểu đây là vật liệu giá trị liên thành.
- Các ngươi sinh hoạt ở trong Đại Hạ, không hiểu rõ quy tắc của Đông Hải.
- Quy tắc ở Đông Hải, bảo vật thì người tài mới có! Sẽ có người tới cướp đoạt tiên thảo.
Tam hiệp thân là tu sĩ Đông Hải, trước tiên liền phát giác được mối nguy sau lưng.
Tiên thảo xuất thế, là họa không phải phúc.
Cái này cũng là thuộc về đặc sắc của Đông Hải.
Một đạo uy áp kinh khủng buông xuống, nương theo đó là âm thanh già nua.
- Ngôn Truyền, lão phu đến, vì sao không ra khỏi cửa nghênh đón!
- Là đường chủ của Liên Minh, Cao Phong, hắn ở ngay bên cạnh Phương Sơn đảo!
Ngôn đại hiệp chẳng qua nghe âm thanh đã nghe được thân phận của đối phương.
- Hắn là tu vi gì?
Lục Dương có chút hăng hái mà hỏi.
- Hóa Thần sơ kỳ đỉnh phong.
Tam hiệp không dám sơ suất Cao Phong, vội vàng rời đi linh mạch, ra cửa nghênh đón.
Cao Phong lộ ra ánh mắt âm lãnh, bay trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm tam hiệp.
- Phương Sơn đảo có dị bảo xuất thế, giao vật liệu ra, tránh cho Phương Sơn đảo các ngươi gặp tai bay vạ gió.
Ngôn đại hiệp run rẩy, cố nén kinh khủng nói:
- Cao tiền bối, liên minh có quy định, giữa các thành viên không được đoạt đồ của nhau.
Cao phong không hề bị lay động:
- Đoạt? Đây là vật mà ngươi chủ động đưa cho ta, như thế nào gọi là đoạt?
Khi nói chuyện, một thân ảnh lao ra mặt biển, giống như cười mà không phải cười nhìn tam hiệp:
- Ngôn Truyền, Phương Sơn đảo có phúc, ta làm hàng xóm kiếm một chén canh không quá phận chứ?
Hàng xóm Phương Sơn đảo, tộc trưởng Hổ Sa tộc, tu vi Hóa Thần sơ kỳ đỉnh phong.
Hai người bọn họ là Hóa Thần kỳ cách nơi này gần nhất.
- Hừ, đây là thứ mà Ngũ Hành tông chúng ta coi trọng, thứ đồ gì cũng dám đưa tay ra bắt?
Lục Dương cười lạnh.
Đám người Mạnh Cảnh Chu, Đào Yêu Diệp dồn dập đi ra từ cửa hang, giữ thể diện.
- Các ngươi là đệ tử Ngũ Hành tông trên yến hội của Mã chân quân!
Cao Phong nhìn thấy Lục Dương, có chút dao động, tộc trưởng Hổ Sa tộc cũng giống như thế.
Hắn không sợ Ngũ Hành tông, Đông Hải cách Ngũ Hành tông sao mà xa, chẳng lẽ cũng bởi vì khi dễ đệ tử Ngũ Hành tông, Ngũ Hành tông liền thò bàn tay đến Đông Hải?
Mặc dù nội bộ Đông Hải hỗn loạn, nhưng đối ngoại hết sức đoàn kết, cao tầng trong liên minh sẽ không tùy ý Ngũ Hành tông nhúng tay.
Hắn sợ chính là Mã chân quân.
Cao Phong cắn răng, ngay cả lời nói mạnh miệng đều không có thốt ra, quay người rời đi. Tộc trưởng Hổ Sa tộc lộ vẻ mặt âm trầm có thể chảy nước, một lần nữa nhảy vào hải lý, giả bộ như không có chuyện gì phát sinh.
Thấy hai Đại Hóa Thần kỳ rời đi, tam hiệp nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vượt qua một kiếp.
- Vậy thì coi như xong?
Man Cốt vò đầu, hắn xem bầu không khí vừa rồi, còn tưởng rằng muốn đánh nhau.
- Chuyện dĩ nhiên không có đơn giản.
Lục Dương lắc đầu.
- Cao Phong là lo lắng chọc giận Lão Mã, lúc này mới tạm thời rời đi, đã như vậy, không cho Lão Mã biết là hắn làm không phải tốt rồi?
- Đổi lại là ta, cướp bóc sẽ không công khai, ban đêm che mặt, đoạt xong liền chạy, người nào có thể biết là ta cướp?
Mạnh Cảnh Chu nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy Cao Phong làm rất không có trình độ:
- Đây là không có kinh nghiệm, ban ngày cướp bóc chưa thoả mãn, ban đêm che mặt đoạt xong, như cũ có tình nghi, nếu là ta, trực tiếp liền ban ngày không đến, ban đêm che mặt đoạt, kiểu này sẽ không có hiềm nghi.