Đám người Lục Dương không cần khử ẩm, bất quá cũng không để ý tới gọi một bình nếm thử mùi vị, thuận tiện còn chọm một bàn các món đặc sắc.
Nhìn bưng lên đám côn trùng còn đang ngọ nguậy, đám người Lục Dương thực sự không đành lòng há miệng, cá lát thì có mùi vị không tệ, cực kỳ tươi ngon.
- Đáng tiếc, chỉ là cá này không đủ năm, linh lực không dồi dào, nếu sống lâu mười năm, mùi vị tất nhiên sẽ tăng thêm một cấp độ.
Mạnh Cảnh Chu mang theo tiếc hận nói, lúc hắn còn đang ở Đế đô lêu lổng, thường xuyên ra vào các đại tửu lâu, rất có nghiên cứu về món ăn.
- Việc này dễ làm.
Vũ Hóa tiên thảo xuất hiện từ sau lưng Đào Yêu Diệp.
- Ngươi bảo chủ quán bưng ra một đầu Bạch Tức ngư còn tươi, còn sống là được.
Bọn hắn đang ở trong phòng đơn, không sợ người ngoài thấy Vũ Hóa tiên thảo.
Mạnh Cảnh Chu làm theo, gọi điếm tiểu nhị lấy một đầu Bạch Tức ngư, còn đang nhảy nhót tưng bừng.
Điếm tiểu nhị ôm chậu gỗ đi lên, trong chậu rửa mặt là một đầu Bạch Tức ngư trắng noãn như ngọc.
Hắn để lại chậu gỗ liền đi, ánh mắt là lạ nhìn mọi người. Mặc dù tửu lâu của bọn hắn đều đánh bắt hải sản tươi sống, nhưng lần đầu tiên đụng phải khách nhân kêu một phần cá sống.
Vũ Hóa tiên thảo mới mặc kệ điếm tiểu nhị nghĩ như thế nào, kéo xuống một chút xíu phiến lá nhỏ bé không thể nhận ra, đút cho Bạch Tức ngư.
Bạch Tức ngư đang ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ngẫu nhiên đạt được cơ duyên, bắn ra hào quang màu trắng sữa, sau đó hào quang tan biến, biến thành Bạch Tức ngư hai mươi năm, linh lực tràn đầy.
- Giải quyết xong.
Vũ Hóa tiên thảo bày ra một bộ tư thái đại công cáo thành.
- Tiểu Dược Vương?
Tô Y Nhân giật mình, không nhận ra chủng loại của Vũ Hóa tiên thảo, nhưng có thể nhận ra đây là tiểu dược vương.
- Một chút xíu như thế đã để con cá này tăng hai mươi năm tu vi?
Mạnh Cảnh Chu giật mình, Vũ Hóa tiên thảo không khỏi quá nghịch thiên.
Lá cây ở giữa nhất Vũ Hóa tiên thảo đang lắc lư, sung làm cái đầu:
- Nào có thuận tiện như vậy, là con cá này tu luyện cần rất ít tài nguyên.
- Nếu đổi thành năm người các ngươi, một chút phiến lá như thế cũng chỉ để cho các ngươi tu luyện một tuần.
Lục Dương dùng Thanh Phong kiếm cắt chém Bạch Tức ngư, phân mảnh liên miên, mọi người gắp lên ăn một mảnh, mùi vị quả thật ngon hơn đầu Bạch Tức ngư trước đó mấy lần.
Tô Y Nhân mấy lần tới Đông Hải, đều chưa từng ăn qua Bạch Tức ngư cấp bậc như thế.
Tô Y Nhân thấy Vũ Hóa tiên thảo dễ dùng như vậy, ánh mắt sáng lên, còn tưởng rằng năng lực của tiên thảo là tăng lên phẩm chất của thiên tài địa bảo, liền lấy ra một bình sứ nhỏ từ nhẫn trữ vật, hỏi thăm tiên thảo.
- Đây là bảo vật ta ngẫu nhiên lấy được, có thể để phẩm chất vật này gia tăng một phẩm cấp hay không, ngày sau có tác dụng rất lớn đối với ta.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy vật liệu bên trong bình sứ nhỏ đặc biệt quen mắt.
Đây không phải máu của ta sao?
Tô tiền bối ngươi muốn làm gì?
…
Tu sĩ tu hành có thành tựu, có thể căn cứ huyết dịch tính ra tin tức của chủ nhân huyết dịch, dùng cái này tiến hành ám toán, nguyền rủa các loại.
Bởi vậy Mạnh Cảnh Chu trước khi bán máu, đã xóa đi sạch sành sanh tin tức ẩn chứa bên trong tinh huyết, ai cũng không tra được là máu của hắn, Tô Y Nhân cũng không ngoại lệ.
- Đây là?
Lý Hạo Nhiên hơi nghi hoặc một chút, không rõ ràng Tô Y Nhân muốn làm gì.
- Đây là máu ta lấy được từ đấu giá hội trong chợ đen, hao tốn ta mười vạn linh thạch.
Mạnh Cảnh Chu lộ ra thần sắc quái dị, hắn lúc trước bán máu chỉ là một vạn linh thạch một giọt, tăng giá tăng cũng quá bất hợp lí rồi?
Thân là người nhà họ Mạnh thế mà thua thiệt tiền, thật sỉ nhục.
- Máu này chắc là một loại chân huyết của một loại Yêu tộc tinh khiết nào đó, có công hiệu tiến bộ tu vi, tráng dương bổ khí, ta muốn mua lại đưa cho phu quân, nếu tiên thảo có thể làm cho hiệu quả của máu này tăng lên một cấp độ, vậy thì không thể tốt hơn.
Lý Hạo Nhiên nghe xong rất cảm động, không nghĩ tới Tô Y Nhân đều khắp nơi vì mình mà suy nghĩ.
Lục Dương cũng nhận ra đây là máu huyết của Mạnh Cảnh Chu, hắn lại không nhớ máu của Lão Mạnh có hiệu quả tăng trưởng tu vi, nếu bên trong máu của Lão Mạnh có này hiệu quả, hắn uống trước ba chén lớn lại nói.
Tô tiền bối ngài vì muốn lừa gạt Lý Hạo Nhiên lên giường, cũng bắt đầu mở mắt nói lời bịa đặt à?
- Không được, ta chỉ có thể để sinh linh tăng trưởng tu vi, nếu là chủ nhân của giọt máu tìm đến còn tạm được.
Vũ Hóa tiên thảo đoạn tuyệt suy nghĩ của Tô Y Nhân.
- Như thế này à.
Cảm xúc Tô Y Nhân rõ ràng có chút sa sút.
Lục Dương vụng trộm liếc nhìn Mạnh Cảnh Chu, đang suy nghĩ có nên nói với Tô Y Nhân lời nói thật hay không, gia tăng tu vi cho Lão Mạnh, cũng là cơ duyên của Lão Mạnh.
Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng lắc đầu với biên độ rất nhỏ, từ chối cơ duyên.
Trong đầu Mạnh Cảnh Chu hiện ra một bức tranh:
Lúc đêm khuya vắng người, hắn nằm ở trên giường ngủ say, Tô Y Nhân lén lúc chui vào gian phòng của hắn, ánh trăng chiếu rọi ra dáng người mỹ lệ của Tô Y Nhân, Mạnh Cảnh Chu rất có lập trường nói
- Ta không thể làm chuyện có lỗi với Lý sư đệ.
Tô Y Nhân nói
- Chỉ đau một chút, rất nhanh thôi…
Mạnh Cảnh Chu nỗ lực phản kháng, cuối cùng lại không địch lại Tô Y Nhân, sau đó Tô Y Nhân bắt trói Mạnh Cảnh Chu lại, bắt đầu rút máu...
Đây thì tính là chuyện gì xảy ra?