- Đúng rồi tiên tử, ngươi gặp qua long châu này sao?
Lục Dương vừa rồi nghe Lý Hạo Nhiên nói long châu này là vật liệu thượng cổ, nếu là vật liệu từ thượng cổ thì nói không chừng Bất Hủ tiên tử có nhận biết.
- Cái gì long châu, đây không phải là hạt châu Kỳ Lân Tiên cùng Ứng Thiên Tiên thường xuyên ngồi chồm hổm trên mặt đất bắn tới bắn lui à, cái đồ chơi này hẳn là có một bộ mới đúng?
- Hả?
Lục Dương bị ánh mắt mê hoặc của Bất Hủ tiên tử khiến cho hồ đồ rồi:
- Ngươi chưa từng nghe qua chuyện xưa này à? Không nên nha, trên phố không phải thường xuyên có câu nói cái gì mà Kỳ Lân thích chơi châu, Chân Long đồ văn, còn nói đây là Tường Thụy.
- Muốn nói là Tường Thụy cũng không sai, mỗi lần bản tiên mời bọn họ ăn cơm, bọn hắn đều sẽ chơi một bàn trước khi ăn cơm, lúc ăn cơm còn để lên bàn.
- Đúng rồi, cái đồ chơi này còn có công năng giải độc, cũng không biết là dùng để làm gì.
Lục Dương đã hiểu, cái đồ chơi này đại khái là pháp bảo có thể giải độc, mỗi lần ăn cơm, Kỳ Lân Tiên cùng Ứng Thiên Tiên mượn danh nghĩa chơi thủy tinh, quang minh chính đại lấy ra long châu.
Mặc dù theo miêu tả của Bất Hủ tiên tử, long châu cũng không có tác dụng giải độc quá lớn.
- Bất quá viên thủy tinh lớn như vậy, hai người Kỳ Lân Tiên bọn họ chơi không lao lực sao?
Lục Dương khoa tay một thoáng, long châu này lớn chừng bàn tay, làm sao chơi.
- À, đây không phải bộ dáng lúc đầu, bên ngoài tầng này là xác bảo vệ, bản tiên để ngươi xem một chút dáng vẻ của hạt châu này.
Lục Dương vừa muốn ngăn cản, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng nói thượng cổ tối nghĩa truyền ra, long châu lúc đầu lẳng lặng nằm trong quan tài nứt ra vô số vết rách nhỏ bé.
Răng rắc, răng rắc.....
Dưới con mắt mọi người, long châu nứt ra, lộ ra hình dạng lúc đầu của viên thủy tinh, là một hạt hạt châu lớn cỡ viên đan, mặt ngoài đầy bụi bẩn.
- Xem, là bộ dáng này, đây là hạt châu dùng cả một ngôi sao luyện chế, đặc biệt bền chắc.
Long tộc sợ hãi, long châu này không có cách nào phá hủy mà, một viên to như vậy thế mà bị mở bung ra?
Lục Dương chột dạ cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên, ngọc bài thân phận bên hông Lục Dương phát nhiệt nóng lên, thế mà phát sinh cảm ứng với hạt châu bụi bẩn.
Hạt châu đầy bụi bẩn bay ra từ trong quan tài, Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cỗ lực hút to lớn, đem hắn một mực bám vào hạt châu.
Lục Dương bỗng nhiên ý thức được, là vòng tay long văn bên trong ngọc bài thân phận sinh ra một loại cộng minh nào đó không muốn người biết với hạt châu này.
- Ta xxx.. ...
Trong cái nhìn soi mói đầy kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy hạt châu vèo một tiếng, mang theo Lục Dương bay về phía chân trời, tan biến vô tung vô ảnh.
Tốc độ nhanh chóng, khiến cho người theo không kịp, mọi người ở đây đều đuổi không kịp.
Mắt rồng to lớn của Ngao Dã nháy hai lần:
- Lục Dương nắm long châu cướp đi... Hay là long châu nắm Lục Dương cướp đi?
Ngao Lệ cũng không biết nên xử lý việc này như thế nào, chần chờ nói:
- Có muốn liên hệ người Vấn Đạo tông hay không?
Ngao Nhiên ngửa mặt lên trời, nhìn phương hướng Lục Dương cùng hạt châu trốn xa, trong lòng u u thở dài.
Lão Ba, việc này ta thật không che được.
…
- Nguy rồi, Lục huynh mất tích!
Man Cốt thấy Lục Dương và long châu cùng một chỗ phi nhanh mất tích, vội vàng hấp tấp.
Mạnh Cảnh Chu liếc mắt, hoàn toàn không lo lắng an nguy của Lục Dương.
Lục Dương cháu trai này bên ngoài có thể triệu hoán Đại sư tỷ, bên trong có Tiên Nhân hộ thể, hắn có thể xảy ra chuyện mới gặp quỷ.
Long tộc cũng không rõ ràng tình hình bên trong, Lục Dương và long châu cùng nhau tan biến, việc này cũng không phải bọn hắn có thể giải quyết.
- Nhanh chóng bẩm báo cung chủ, để cung chủ định đoạt!
…
Vấn Đạo tông, Thiên Môn phong, đại điện nghị sự.
Vân Chi thông lệ tổ chức hội nghị, thương nghị chuyện gần đây cần phải xử lý, tám vị trưởng lão dự thính tham gia, Hãn Hải đạo quân dự thính.
Hội nghị tổ chức đến một nửa, Cam Điềm xông vào phòng khách, đưa thư tín từ Đông Hải gửi tới đến trên tay Vân Chi.
Vân Chi mở thư ra, thần thức quét qua, thần sắc lộ ra một chút quái dị.
- Vân sư điệt, là phát sinh chuyện gì khẩn cấp sao?
Đại trưởng lão hỏi, nếu không phải chuyện khẩn cấp, Cam Điềm cũng sẽ không xông vào trong lúc mọi người đang họp.
Vân Chi cũng chưa giải thích, mà dùng pháp lực, chiếu ra nội dung trong phong thư đến đại sảnh, tất cả mọi người có thể trông thấy.
Tám vị trưởng lão đều lộ ra thần sắc quái dị.
- Lục Dương sư điệt nắm long châu cướp đi, muốn người Vấn Đạo tông chúng ta đi tới Long Cung thương lượng việc này nên làm cái gì?
- Năng lực phân tích của ngươi bị sao thế, theo tin miêu tả, rõ ràng là long châu nắm lục Dương sư điệt cướp đi.
Trên thực tế Long Cung cũng không biết nên miêu tả chuyện này như thế nào, đành phải miêu tả rất mơ hồ.
Cân nhắc đến Lục Dương tựa lưng vào Vân Chi, không bài trừ có thủ đoạn đặc thù, có thể cướp đi long châu trước mặt một đám Long tộc Hợp Thể kỳ.
Mọi người cũng không phải ngày đầu tiên nhận biết Lục Dương, mặc dù thường xuyên dùng lời nói thật gạt người, lung tung vận dụng quyền lực tông chủ đại diện vượt cấp khiêu chiến, làm đồ ăn thả muối tính toán theo giây, tổ kiến Thượng Cổ Thiên Đình lừa Ma giáo, thường xuyên tu luyện pháp thuật kỳ quái..... Nhưng trộm đạo cướp bóc mấy chuyện này là Lục Dương chưa từng làm.
Cho nên khẳng định là long châu cướp đi Lục Dương.
- Long châu này lai lịch gì, còn mang cướp người?
- Làm sao bây giờ, ai đi?