Đây là trình độ Nguyên Anh trung kỳ có thể làm được?
Những đại nhân vật Đông Hải bọn họ khi tuổi nhỏ đều là thiên kiêu một phương, tu vi, chiến lực vượt xa người đồng lứa, nhưng muốn nói có thể đi đến tình huống như Lục Dương cùng Lục thiếu giáo chủ, một người cũng không có.
Những lão tổ Độ Kiếp kỳ âm thầm cân nhắc, cảm giác mình miễn cưỡng có thể làm được loại trình độ này.
- Không phải nói Lục Dương là pháp tu à, làm sao Kiếm đạo cũng cao minh như thế, có thể miễn cưỡng chống lại Lục thiếu giáo chủ?
Có lão tổ Hợp Thể kỳ không hiểu.
Chỉ luận riêng về Kiếm đạo, Lục Dương không địch lại Lục thiếu giáo chủ, hắn là dùng pháp thuật công kích phụ tá, mới có thể chống lại Lục thiếu giáo chủ.
Một vị lão tổ Hợp Thể kỳ khác lắc đầu:
- Không, hắn cũng không chỉ là pháp tu, lúc ta đến Đại Hạ cầu đan dược, từng nghe nói Lục Dương này là Kiếm Linh căn, cho nên mới bị Bất Ngữ đạo nhân thu làm đồ đệ!
- Hắn lại là Kiếm Linh căn?!
Người xung quanh kinh hãi, con ngươi chấn động.
Từ cổ chí kim, còn chưa từng nghe nói qua vị Kiếm Tu nào có thiên phú bên trên pháp thuật có đăng phong tạo cực cả.
- Tốt tốt tốt, không hổ là đối thủ ta nhìn trúng, không nghĩ tới mặc dù tu luyện tới Nguyên Anh trung kỳ, còn có thể đấu ngang tay cùng ta!
Lục thiếu giáo chủ thoải mái cười to, hắn rất lâu đã không trải qua đánh nhau vui sướng như thế, có thể cùng hắn đánh khó hoà giải, tối thiểu nhất cũng là Hóa Thần hậu kỳ.
Thiên Xu kiếm thoát tay, quay về Thất Tinh kiếm tổ, Lục thiếu giáo chủ ngửa mặt lên trời điểm ra một chỉ, Thất Tinh kiếm tổ tạo thành đại trận.
- Lục tông chủ thử một chút chiêu này!
Lục thiếu giáo chủ duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng lắc lư, tiếng kiếm reo không ngừng, Thất Tinh kiếm tổ xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Dương, mũi kiếm sáng loáng hướng xuống.
- Lục tông chủ phải cẩn thận, trận này gọi Nhất Kiếm Tiên Nhân quỳ, cho dù là Kỳ Lân Tiên đã thành tiên, đối mặt bộ kiếm trận này đều muốn quỳ xuống!
Mọi người quan chiến nghe được một bí mật thượng cổ này, trong nháy mắt xao động, ngay cả âm thanh đều không khống chế nổi.
- Nhất kiếm Tiên Nhân quỳ, tên trận pháp thật là khí phách.
- Kỳ Lân Tiên từng thua khi đối mặt với một bộ kiếm trận này?
- Kiếm trận này là người phương nào sáng tạo, chưa nghe nói qua vị Tiên Nhân thượng cổ nào am hiểu kiếm pháp cùng trận pháp.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, bọn hắn duyệt lượt đủ loại thư tịch cổ kim, không có một bản sách cổ nào ghi chép về chuyện này.
- Cũng đúng, đây đối với Kỳ Lân Tiên mà nói là bê bối, là mất mặt, làm sao có thể cho phép lưu truyền đên hậu thế.
- Trận động!
Nương theo hai chữ ‘trận động’ phun ra, kiếm trận khởi động, áp sập mà tới, hủy diệt hết thảy, hủy thiên diệt địa.
Bịch, đến cả Lục Dương đều không chịu nổi uy áp của kiếm trận, quỳ trên mặt đất.
Hắn ngửa đầu gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trận, không có chút nào khuất phục, lấy ra Tẩy Kiếm trì.
- Nhất kiếm hóa vạn kiếm!
Lục Dương dùng kiếm ý hóa ra muôn vàn Tẩy Kiếm trì, phô thiên cái địa, một mảnh đen kịt, tựa như mây đen mưa sa, ẩn chứa sức mạnh to lớn của thiên địa.
Khi mọi người coi là Lục Dương muốn thua, thấy Lục Dương làm ra cử động kia, cùng nhau sững sờ.
- Đây là chiêu thức gì?
- Hắn không phải đã nói rồi sao, nhất kiếm hóa vạn kiếm đó.
- Cái này cũng không có kiếm mà.
- Có lẽ Lục Dương cảm ngộ Kiếm đạo đã đi đến cảnh giới trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm! Nghe nói sau khi Lục Dương tới Đông Hải, từng chiến thắng hơn mười tên Hóa Thần kỳ, dựa vào là một chiêu này.
- Đúng đúng đúng, ta còn nghe nói một chiêu này còn có thể để kiếm hoá hình, hóa ra hình người có thể biến thành ba đầu sáu tay.
Lục Dương tâm vô bàng vụ, không thèm quan tâm bên ngoài là đánh giá như thế nào, hắn chuyên chú vào chiến đấu trước mắt, nhẹ a một tiếng:
- Đi!
Tẩy Kiếm trì như mưa to nghiêng xuống, chỉ thấy cảnh này đã cảm thấy mười phần khủng bố.
Hai cỗ Kiếm đạo hồng lưu va chạm, bộc phát ra vầng sáng trước nay chưa có, dẫn tới thiên địa rung động, biển mây sôi trào, bay thẳng đến cửu tiêu.
- Người nào thắng?
Tẩy Kiếm trì cùng Thất Tinh kiếm tổ rơi lả tả trên đất, Lục Dương cùng Lục thiếu giáo chủ đều dùng kiếm trong tay ráng chống đỡ thân thể quỳ một chân trên đất, gắt gao nhìn chằm chằm lẫn nhau, mặc dù linh lực bản thân tiêu hao không còn một mảnh, trong mắt vẫn như cũ thiêu đốt đấu ý.
- Được rồi được rồi, không đánh không đánh.
Bỗng nhiên Lục thiếu giáo chủ bật cười.
- Tiếp tục đánh nữa phải nhờ vào nuốt đan dược, đối với ngươi thì như vậy không công bằng, trận chiến này coi như thôi.
- Vậy thì coi như thôi.
Lục Dương sảng khoái đáp ứng, giống như Lục thiếu giáo chủ nói, tiếp tục đánh nữa bất kể thắng thua cũng không có ý nghĩa.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất có loại cảm giác cùng chung chí hướng.