Chương 123: Nghịch Thọ Nguyên phù (1)
Bất quá có thời điểm gặp được nữ tử đang yêu đương vụng trộm, hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật trốn ở dưới giường cứng rắn chờ đợi.
Mục tiêu của hắn lần này là cửa hàng đậu hũ, bà chủ cửa hàng đậu hũ là quả phụ xinh đẹp nổi danh, không biết câu đi hồn của bao nhiêu người.
Trịnh Thủ Hà giống như trước đó, thật sớm trốn ở dưới giường, chờ đến ban đêm, cùng bà chủ cửa hàng đậu hũ làm một lần cá nước thân mật.
- Buồn ngủ quá.
Trịnh Thủ Hà chưa bao giờ buồn ngủ giống như hôm nay, dĩ vãng thì hắn lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, hôm nay không biết rõ chuyện gì xảy ra, buồn ngủ một mực đánh úp.
Mí mắt trên dưới của hắn đánh nhau, cố gắng chống đỡ, những không có cách nào đỡ được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Một tiếng rít to đánh thức hắn, giống như là đang kêu quỷ cái gì đó.
Trịnh Thủ Hà bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy Lư Chí đang cúi đầu xuống dưới giường hoảng sợ nhìn, hắn bỗng nhiên xuất thủ, một tay bịt miệng Lư Chí, từ dưới giường chui ra, một tay khác từ sau hông lấy ra dao găm, ghim lại trên cổ Lư Chí.
Trịnh Thủ Hà lại nhìn thấy Ôn Hương Ngọc đang co lại thành một cục, run lẩy bẩy trên giường.
Hiển nhiên Ôn Hương Ngọc cũng bị tiếng kêu của Lư Chí đánh thức.
- Mẹ nó! Hôm nay ra ngoài không coi ngày rồi, quá xui xẻo!
Trịnh Thủ Hà hùng hùng hổ hổ, tìm đến dây thừng, trói Lư Chí lại, đang nghĩ hưởng thụ xong Ôn Hương Ngọc sẽ giết chết hai người.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa.
- Có ai không, ta tới đưa thức ăn.
Trịnh Thủ Hà ách một tiếng, vận khí của hôm nay thật sự hỏng bét, hắn trói Lư Chí lại, để Ôn Hương Ngọc theo mình đi xuống lầu.
Trịnh Thủ Hà dùng dao găm uy hiếp Ôn Hương Ngọc, thấp giọng nói:
- Ngươi để người bên ngoài rời đi!
Người trong quận Diên Giang đều biết rõ quả phụ xinh đẹp của cửa hàng đậu hũ chỉ có một người ở nhà, nếu như mình bảo người bên ngoài rời đi, đối phương nghe được tiếng nói của nam tử, tất sẽ nghi ngờ.
- Ngươi đặt đồ ở cửa ra vào là được, ta một hồi sẽ ra ngoài lấy.
Ôn Hương Ngọc dùng giọng nói mềm nhũn hô.
- Không được, ngươi còn chưa có đưa tiền đây.
Người đứng ngoài cửa ra vào đáp lại.
Trên mặt Trịnh Thủ Hà lộ vẻ ác độc, ngươi đã muốn chết, vậy thì chẳng trách người khác.
- Mở cửa cho hắn!
Trịnh Thủ Hà nắm chặt dao găm, chống đỡ ở phía sau lưng Ôn Hương Ngọc.
Ôn Hương Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể mở cửa.
Sau khi mở cửa, bên ngoài lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Lục Dương.
Ôn Hương Ngọc liều mạng nháy mắt cho Lục Dương, để hắn tranh thủ thời gian chạy đi, Lục Dương giống như không nhìn thấy, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp:
- Xâu nướng của ngươi.
Trịnh Thủ Hà cũng lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, vừa nhìn đối phương đã biết là một người thành thật, lừa hắn đi vào quá dễ dàng:
- Vị tiểu ca này, ngươi trước đi vào ngồi một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi.
Lục Dương tin là thật, đi vào, nhìn trong phòng tối như mực, cười nói:
- Ngay cả đèn đều không thắp, đi ngủ sớm như vậy.
Ôn Hương Ngọc gặp Lục Dương đần độn tiến vào, trong lòng khẩn trương, nàng quyết định chắc chắn, muốn đẩy Lục Dương đi ra.
Trịnh Thủ Hà há có thể không nhìn ra Ôn Hương Ngọc dị dạng, đã chậm, hắn cười lạnh một tiếng, ném Ôn Hương Ngọc ra sau lưng, dao găm lướt qua bóng đen đâm về phía Lục Dương.
Trịnh Thủ Hà lâu dài ở vào góc tối, con mắt đã thích ứng với bóng đen, đối phương từ giữa đường đi tới, tất cần một đoạn thời gian để thích ứng bóng đen, đây chính là cơ hội.
Xem ra chú định tối nay là đêm đổ máu.
Lục Dương tung một cước đá Trịnh Thủ Hà ra xa bốn, năm mét.
Đi nói với tu tiên giả về khoa học.
Trịnh Thủ Hà không ngờ tới một cước này của Lục Dương quá nặng, giống như là một khối đá lớn nện ở chỗ ngực, mắt nổ đom đóm, xương sườn gãy mất vài cái, phun máu phè phè.
Hắn ý thức được đụng phải người hung ác, muốn sống nhất định phải lợi dụng con tin.
Trịnh Thủ Hà mạnh mẽ dùng ý chí lực áp chế thống khổ trên ngực, xoay người bắt đi cổ tay của Ôn Hương Ngọc.
- Nếu ngươi lại động thủ, ta sẽ giết nàng!
Trịnh Thủ Hà hung tợn uy hiếp.
Người trong ngực Trịnh Thủ Hà cười lạnh:
- Ngươi muốn giết ai?
Trịnh Thủ Hà cúi đầu, hoảng sợ phát hiện người hắn bắt cũng không phải Ôn Hương Ngọc, mà là Lục Dương.
Một tay Lục Dương nắm chặt cằm Trịnh Thủ Hà, một tay khác đoạt lấy dao găm, lại tiện tay tháo bỏ tứ chi của Trịnh Thủ Hà.
- Vận khí gì đây, ra ngoài giao đồ ăn đều có thể gặp được nhiều chuyện như vậy.
Lục Dương thở hắt ra, đốt nến, phòng ốc sáng lên ánh sáng mờ tối.
Ôn Hương Ngọc không nghĩ tới hết thảy biến hóa nhanh như vậy, tiểu nhị cửa hàng của quán đồ nướng giống như là thần nhân hàng thế, kẻ xấu hung ác trong nháy mắt đã bị chế phục.
- Không có sao chứ?
Lục Dương đỡ Ôn Hương Ngọc đang ngồi yên ở trên mặt đất dậy.
- Không, không sao đâu.
- Không sao đâu thì tốt rồi, trả tiền xâu nướng đi.
Lục Dương lễ phép nói.
- A? Nha... Nha.
Ôn Hương Ngọc lúc này mới nhớ tới Lục Dương đến đưa thức ăn, thuận tiện cứu người.
Sau khi Ôn Hương Ngọc cho Lục Dương tiền, cảm thấy sợ hãi không thôi, muốn tùy tiện nói chút gì đó làm dịu sợ hãi trong lòng:
- Ngươi, ngươi là tu sĩ?
- Đúng thế.
- Tu sĩ cũng mở tiệm?
- Vì sinh hoạt thôi.