Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269: Đánh Nhầm Giống Như Cũng Không Lỗ (1)

Chương 1269: Đánh nhầm giống như cũng không lỗ (1) Chương 1269: Đánh nhầm giống như cũng không lỗ (1)

Mọi người nghe vậy, lúc này mới khôi phục oai hùng, yên tâm to gan tiếp tục chiến đấu cùng Lục Dương.

Lục Dương lâm vào khốn cảnh, hắn coi như mạnh mẽ cũng không có khả năng đồng thời chiến thắng nhiều người như vậy, những người này cũng không phải loại tán tu không có nền móng, chiến lực đều tính ra là siêu quần bạt tụy ở trong cùng cảnh giới.

Lục Dương bị đánh, Mạnh Cảnh Chu tầm nhìn khai phát, ở một bên khen hay.

- Lão Lục, bên trái, bên trái có người muốn đánh ngươi... Ai, ngươi nói ta đều nhắc nhở ngươi ngươi làm sao còn bị đánh?

- Dùng thêm chút lực, các ngươi chưa ăn cơm à.

- Lão Lục đừng chỉ phòng ngự, chủ động xuất kích đi!

- Nhìn đám người các ngươi, đánh nhau cũng sẽ không đánh, một thân tu vi luyện thế nào, dùng sức chút!

- Lão Mạnh đây là ngươi bức ta!

Lục Dương giận dữ, thật sự cho rằng ta không có cách nào bắt ngươi.

Lục Dương biến đổi chiêu thức, trở nên không còn giống quyền pháp cùng pháp thuật như vừa rồi sử dụng, mà là chuyên chú vào quyền pháp, phong cách quyền pháp cũng có chỗ biến hóa, lại càng thêm sắc bén hơn ban đầu, để mọi người trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.

Mạnh Cảnh Chu thì càng xem động tác Lục Dương, càng nhìn quen mắt.

Bỗng nhiên, Mạnh Cảnh Chu cảm thấy trong thân thể mình có một phần lực lượng bị phân đi, bay tới trong đám người đang ác chiến với Lục Dương, hình thể Lục Dương biến hóa, biến thành hình dạng của mình.

Mạnh Cảnh Chu Tượng Hình quyền.

Mạnh Cảnh Chu bỗng cảm giác không ổn, quay đầu liền chạy, nhưng Lục Dương biến thành bộ dáng Mạnh Cảnh Chu làm sao cho cơ hội này, xông phá đám người trở ngại, cấp tốc tới gần Mạnh Cảnh Chu.

Mọi người đang chuẩn bị công kích thấy thế, vội vàng ngừng động tác trên tay, nhìn lẫn nhau, không biết muốn đánh ai.

- Lão Lục ngươi dám biến thành bộ dáng của ta!

Một Mạnh Cảnh Chu bên trong đó níu lấy cổ áo một Mạnh Cảnh Chu khác giận dữ quát.

- Đánh rắm, ta mới là Mạnh Cảnh Chu, là tên chó chết ngươi không muốn mặt muốn họa thủy dẫn đông.

- Ta là thật.

- Ta mới là thật.

- Tiểu muội, ta là ca ca ngươi!

Một Mạnh Cảnh Chu nhảy đến trên tán cây, cầu cứu Mạnh Cảnh Ngọc đang xem náo nhiệt.

Một Mạnh Cảnh Chu khác cũng nhảy đến trên cây, dùng lời nhỏ nhẹ nói:

- Tiểu muội, ngươi không nhận ra ca ca sao?

Mạnh Cảnh Ngọc nhìn hai người ca ca nhảy lên, kinh hãi miệng nhỏ nửa ngày cũng không có khép lại.

Nàng nhìn một chút một người ca ca, lại nhìn một ca ca khác, gặp hai người ca ca giống nhau như đúc, có chút chần chờ.

- Ca ca ở trên thư nói, hắn thường xuyên có thể đánh bại Lục Dương ca ca, nếu không hai người các ngươi đánh một trận, ai đánh thắng thì người đó là ca ca của ta?

Mạnh Cảnh Chu nghe vậy sững sờ, nhanh chóng phân tích ra, Lục Dương biến thành hình dạng của mình, các loại chiêu thức đều bị hạn chế, chiến lực giảm mạnh, nhưng thời điểm Lục Dương cháu trai này biến thành mình, cũng mượn đi một bộ phận lực lượng của mình, nếu thật đánh nhau, thắng bại là hai chuyện.

Đã như vậy, đáp án rất rõ ràng.

Mạnh Cảnh Chu chân chính dẫn đầu công kích, đạp Mạnh Cảnh Chu giả đến dưới cây.

Chung Ý thấy cảnh này, dẫn đầu làm ra phán đoán, hô lớn:

- Hắn đánh lén, chuyện thất đức như vậy cũng làm, khẳng định là Lục Dương!-

Mạnh Cảnh Chu: - .....

Là ta ngày thường làm chuyện tốt gì để các ngươi cho rằng ta có tố chất rất cao hả?

Hắn lúc này từ trên cây nhảy xuống, đứng chung một chỗ với người giả mình, để mọi người lại lần nữa không phân rõ ai là ai.

- Làm sao bây giờ?

- Cùng một chỗ đánh hai người, đánh nhầm cũng không lỗ!

Lạc Vô Song hô.

Mọi người ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý như thế, chẳng bằng thừa cơ hội này đánh luôn cả Mạnh Cảnh Chu.

Bọn hắn chiến đấu cùng Lục Dương hoặc là bái Lục Dương làm đại ca do trưởng bối mệnh lệnh, đánh Mạnh Cảnh Chu là nguyện vọng phát ra từ bản tâm.

- Lão Lục ngươi hỗn đản này, cũng kéo ta xuống nước!

- Hai ta đều muốn cùng một chỗ bị đánh, ngươi còn ở lại chỗ này diễn?

- Diễn cái rắm, ta đây là chính danh!

Hai Mạnh Cảnh Chu cãi lộn không ngớt, bất quá cũng không quan trọng, mọi người bây giờ không có để ý đến cùng ai là thật ai là giả.

A không đúng, tốt nhất vẫn có thể phân biệt ra được ai là Mạnh Cảnh Chu thật, như thế thì khí lực khi đánh nhau sẽ lớn hơn một chút.

Mạnh Cảnh Chu cũng ý thức được điểm này, Lục Dương biến thành mình, là dương mưu trần trụi, coi như phân biệt thật giả mọi người cũng tập thể mắt mù, làm như không nhìn thấy.

Ác độc như thế.

- Các huynh đệ, xông lên, đánh bại Mạnh Cảnh Chu... A không đúng, đánh bại Lục Dương, cứu ra Mạnh thiếu gia!

- Giết a!

Mọi người thấy hai Mạnh Cảnh Chu, tinh thần run run, ra chiêu đều lăng lệ hơn trước đó.

- Không phải, lão Mạnh ngươi đây cũng quá bị người hận, sau khi ta biến thành ngươi, thủ đoạn công kích của bọn hắn đều cao hơn một cái cấp độ.

Một Mạnh Cảnh Chu bên trong đó bỗng nhiên nói, mọi người nhất thời kịp phản ứng, đây là Mạnh Cảnh Chu giả.

Tạm thời mặc kệ tên giả kia, đi đánh Mạnh Cảnh Chu thật.

Toàn bộ chiêu thức lúc đầu chuẩn bị công kích Mạnh Cảnh Chu này chuyển dời đến một trên người Mạnh Cảnh Chu khác.

- Lão Mạnh con mẹ nó ngươi muốn mặt sao, còn giả mạo ta!

Một Mạnh Cảnh Chu khác chửi ầm lên, giống như hắn mới là Lục Dương thật.

Mọi người lại lần nữa chần chờ, không xác định thật giả.

- Các đạo hữu đã không phân rõ, vậy thì dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng một chỗ đánh hai tên.

Bình Luận (0)
Comment