Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1272 - Chương 1272: Có Mượn Không Trả (1)

Chương 1272: Có mượn không trả (1) Chương 1272: Có mượn không trả (1)

Kỹ xảo chiến đấu của Bất Hủ tiên tử cực kì tinh xảo, đây là độ cao mà Lục Dương đều không thể với tới, mỗi một quyền mỗi một chân uy lực đều vừa đúng, còn có thể mượn nhờ một phương công kích đi công kích một phương khác, tá lực đả lực dùng đến lô hỏa thuần thanh.

Mọi người cực kỳ giật mình, Lục Dương mới vừa rồi còn bị đè lên đánh giờ khắc này trở nên dũng mãnh phi thường, giống như Tiên Nhân phụ thể, chiến vô bất thắng, không thể địch nổi.

Bọn hắn nhìn ra chiến lực của Lục Dương cất cao một cấp độ, khó đối phó hơn, vậy bọn hắn cũng liền không cần lưu thủ.

- Nguyên Anh xuất khiếu!

Ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tùy tiện xách đi ra một tên đặt ở bên ngoài đều là Nguyên Anh lão quái, mạnh đến đáng sợ.

Đám công tử ca đều có thế gia truyền thừa, Nguyên Anh mỗi người đều không giống nhau, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, băng, lôi, không gian, thể thuật, khí thuật... Có thể so với trăm nhà đua tiếng, đều có sở trường.

Lục Dương đều đổ mồ hôi lạnh thay Bất Hủ tiên tử.

Thay mặt đánh chính là Bất Hủ tiên tử, thụ thương lại là thân thể của mình nha.

- Một đám Nguyên Anh tiên thiên không trọn vẹn thôi, số lượng lại nhiều cũng là phí công.

Bất Hủ tiên tử nói phong khinh vân đạm, vẫn như cũ không để Nguyên Anh của mọi người vào mắt.

- Hôm nay sẽ để các ngươi kiến thức một phen Vô Địch Anh của bản tọa!

- Vô Địch Anh?

Mọi người đặc biệt không hiểu, bọn hắn chưa hề chưa nghe nói qua Nguyên Anh nhà ai gọi cái tên này.

Mọi người không nhìn thấy Lục Dương trong thân thể phát sinh biến hóa, chỉ có Lục Dương người trong cuộc này rõ ràng nhất.

Ý thức Bất Hủ tiên tử tiến vào đan điền, để Lục Dương chặt đứt liên hệ, nàng tự mình động thủ hàng phục Vô Địch Anh.

Một khắc cắt ra liên hệ này, Vô Địch Anh như lâm đại địch, nhanh chân liền chạy, nhưng Bất Hủ tiên tử sao lại cho nó cơ hội chạy trốn.

Bất Hủ tiên tử giữ chặt bắp chân Vô Địch Anh, nhấn vào đan điền liền đánh, dù là Vô Địch Anh nắm giữ rất nhiều kỹ xảo, là trạng thái mạnh nhất trên lý luận của Lục Dương, cũng ngăn không được Nguyên Anh thứ hai của Lục Dương -- Bất Hủ tiên anh công kích.

Nguyên Anh thứ nhất không địch lại Nguyên Anh thứ hai, thần phục dưới chân Nguyên Anh thứ hai.

- Hiện!

Bất Hủ tiên tử khẽ quát một tiếng, một Nguyên Anh trắng trắng mập mập bay ra từ vùng đan điền, xuất hiện trên đỉnh đầu Bất Hủ tiên tử.

Vô Địch Anh cùng Lục Dương có chín phần tương tự, có một phần tương tự cùng Bất Hủ tiên tử, trong lúc Lục Dương tu luyện ở Kim Đan kỳ, có một đoạn thời gian là Bất Hủ tiên tử hỗ trợ tu luyện, bởi vậy có một phần hình dạng của Bất Hủ tiên tử.

Nhưng người không nhận biết Bất Hủ tiên tử sẽ không nhìn ra.

- Vô Địch Anh đi, xử lý Nguyên Anh của bọn hắn đi!

Bất Hủ tiên tử có lệnh, Vô Địch Anh không dám không nghe theo.

Vô Địch Anh hóa ra một tia kiếm khí trăm trượng, quét ngang quần hùng, nổi lên một trận kiếm phong, lá cây rầm rầm vang lên không ngừng, vang lên để lòng người phát hoảng.

- Nguyên Anh còn có thể thi triển kiếm khí khủng bố như vậy?

Mọi người gặp gỡ cỗ kiếm khí này, chấn kinh tu vi kiếm đạo của Lục Dương, vội vàng khống chế Nguyên Anh của mỗi người.

Mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn để cho Nguyên Anh mình tránh né công kích.

Khác biệt Vô Địch Anh, Nguyên Anh kỳ phổ thông không cách nào tự động chiến đấu, cần tu sĩ phân ra một bộ phận tinh lực đi chiến đấu.

Cái này cho Bất Hủ tiên tử thời cơ lợi dụng.

Bất Hủ tiên tử thừa dịp mọi người khống chế Nguyên Anh, ngang nhiên xuất thủ, nếu như nói nàng là một đầu sói bụng đói kêu vang, những thế tử cùng tử đệ quan lại này chính là một đám cừu nhỏ, sói lạc bầy dê, gặp người liền đánh.

- Nhìn quyền!

Tiên tử quyền pháp nhìn như mềm nhũn kì thực biến hóa đa đoan, uy lực cực lớn.

- Nguyên lai Vô Địch Anh thật đúng là dùng như thế, lúc trước bản tiên đoán không lầm.

Bất Hủ tiên tử nhỏ giọng thầm thì.

- Tiên tử ngươi nói cái gì?

Lục Dương không nghe rõ lời Bất Hủ tiên tử nói.

- A không có gì, ta nói là ngươi phải nắm chặt tu luyện, mau chóng chiến thắng Vô Địch Anh của ngươi.

-... Ta như vậy không tính chiến thắng Vô Địch Anh sao?

Lục Dương nhớ kỹ Bất Hủ tiên tử nói qua, nàng là Nguyên Anh thứ hai của mình.

Nguyên Anh thứ hai đã chiến thắng Nguyên Anh thứ nhất, thế không tính mình cũng chiến thắng Nguyên Anh thứ nhất sao?

- Không thể tính như vậy.

Bất Hủ tiên tử khó được Logic rõ ràng một hồi, giải thích nguyên do cho Lục Dương.

- Ngươi nhìn, bản tiên giúp ngươi đánh bại Vô Địch Anh, Vô Địch Anh liền nghe mệnh lệnh của ta, mà không phải mệnh lệnh của ngươi.

- Mà ngươi lại muốn nghe mệnh lệnh của bản tiên, cho nên ngươi và Vô Địch Anh là quan hệ song song, không tồn tại vấn đề ai mệnh lệnh ai.

Lục Dương đã hiểu hắn muốn khống chế Vô Địch Anh, có hai lựa chọn, hoặc là để Bất Hủ tiên tử nghe mình, hoặc là chiến thắng Vô Địch Anh.

So sánh ra, vẫn là loại phương pháp thứ hai có xác suất thực hiện cao hơn một chút.

Trong hiện thực, mọi người đáp ứng không xuể, thủ đoạn công kích của Vô Địch Anh quá mức lăng lệ, nếu như muốn Nguyên Anh của mình không bị thương, nhất định phải tập trung tinh lực đi khống chế Nguyên Anh mình.

Nhưng một khi bọn hắn tập trung tinh lực đối phó Vô Địch Anh, Bất Hủ tiên tử lại không người quản.

- Một nửa người đối phó Nguyên Anh của Lục Dương, một nửa người đối phó Lục Dương!

Bình Luận (0)
Comment